- Các ngươi trở về đi thôi, ta sẽ thay các ngươi hướng Lăng đại sư cầu tình!
Cốc Tần chắp tay hướng về phía Ô Phục cùng Tề Đồng sâu xa nói.
- Cốc Tần đại sư, ta là khách nhân của Cốc gia các ngươi, ngươi để chúng ta đi thôi, 50 gốc linh thảo kia ta không cần, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể mất đi một cánh tay a!
Ô Phục mang theo ngữ khí cầu khẩn nói.
Trở về cầu xin tha thứ, bọn họ làm sao sẽ khờ dại tin tưởng lời nói của Cốc Tần, Lăng Tiếu kia lại sẽ dễ dàng bỏ qua cho bọn họ được.
- Ô Phục, ngươi cũng là nhân vật thành danh nhiều năm rồi, thiếu gia nhà ta lấy mạng đổi cánh tay này của các ngươi, đây đã là rất để mắt đến các ngươi rồi, có Lưu Quần ta ở đay, các ngươi đừng mơ tưởng trốn thoát!
Lưu Quần ngăn ở trước mặt Ô Phục quát to.
- Trở về đi thôi, Lăng đại sư hẳn là người rất qua quýt, ta nghĩ hắn sẽ không khó xử cho các ngươi.
Cốc Tần lại một lần nữa trọng phục nói.
Nếu không phải là nhìn ở Ô Phục cùng hắn giống nhau đều là Luyện dược sư thành danh, Cốc Tần tuyệt đối lập tức đem tay của hai sư đồ Ô Phục lấy xuống rồi lại nói, hắn ghét nhất chính là tiểu nhân nói không giữ lời.
Cốc Tần hắn có thể kéo xuống mặt mũi nói xin lỗi, Ô Phục ngươi vì sao lại không thể đi nói một lời xin lỗi được.
- Sư phụ không nên... Không nên đi về, ta không muốn tàn phế, mau mang theo ta rời đi!
Tề Đồng ở một bên cực lực lắc đầu kinh hô.
Ô Phục nhìn thoáng qua Tề Đồng, do dự một chút, cả người chán nản nó:
- Được, ta với ngươi trở về, nhưng mà Cốc Tần đại sư, ngươi nhất định phải giữ được đầy đủ cho đồ nhi của ta, cho dù là... Lão phu đem hai cánh tay đều bồi cho hắn cũng không có gì!
- Sư phụ!
Tề Đồng kinh hô lên, trong lòng là có chút cảm động, nhưng mà nhiều hơn nữa là mừng rỡ, chỉ cần hắn có thể giữ được hai cánh tay, vậy sau này còn có thể có cảnh tượng phong quang.
Cốc Tần hơi có chút lạ lùng nhìn thoáng qua Ô Phục, sau đó hướng về phía hắn gật gật đầu nói:
- Ta sẽ tận lực!
Mấy người lại một lần nữa quay trở lại đài cao của luyện đan tràng.
- Lăng đại sư, bọn họ trở lại rồi!
Cốc Tần đối diện Lăng Tiếu nói.
Nếu như nói mới vừa rồi Lăng Tiếu chiến thắng hắn để cho hắn lấy thân phận ngang hàng đi đối đãi, như vậy bây giờ hắn lại là đem Lăng Tiếu mang lên cao hơn một đẳng giai để đối đãi rồi.
- Lăng Tiếu, ta thừa nhận chúng ta đánh giá thấp thực lực của ngươi, tràng tỉ thí này sư đồ chúng ta nhận thua, nhưng mà ta hi vọng ngươi có thể đối với đồ nhi của ta nâng lên cánh tay cao quý, tha cho hắn một lần, ngươi liềm trảm hai tay của ta là được rồi!
Ô Phục đối diện Lăng Tiếu sâu kín nói.
Chiến lực của Lăng Tiếu ngay cả Cốc Tần cũng không phải là đối thủ, Ô Phục hắn nhưng không có tự tin có thể chấn phục Lăng Tiếu, chỉ có thể hạ giọng hạ khí nói chuyện rồi. Hắn vì bảo toàn cho đồ đệ của hắn, coi như là đối với Tề Đồng yêu thương che chở có thừa rồi.
Tề Đồng ở một bên gật đầu liên tục nói:
- Đúng đúng... Lăng đại sư ngươi bỏ qua cho ta đi, ta sau này tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt ngươi, có bao nhiêu xa liền cút bấy nhiêu xa.
Cốc Phần một mực đứng ở bên phía hai người sư đồ Ô Phục cũng không dám tiếp tục lên tiếng, hắn biết kế hoạch lần này đã triệt để thất bại rồi.
Ngược lại là Cốc Đàm tiến lên phía trước nói:
- Lăng đại sư, ta xem việc này thôi đi, Ô Phục đại sư cùng Tề Đồng tiểu điệt bất quá là cùng ngươi tỉ thí luyện đan thuật một chút, không cần thiết tổn thương tình cảm của mọi người, bởi vì ngươi cũng không có tổn thất gì, không bằng Cốc gia ta bồi thường cho ngươi trăm vạn thượng phẩm huyền tinh cùng với trăm gốc lục giai linh thảo, chuyện tình của Kiều Kiều chúng ta cũng không can thiệp nữa, chuyện này bây giờ liền xem như xong đi thì như thế nào?
Cốc Đàm thân là nhất gia chi chủ, mà sư đồ Ô Phục lại là khách nhân của Cốc gia bọn họ, hắn có thể giúp cho hai người một lần, tin tưởng này sau sư đồ Ô Phục sẽ cảm kích bọn họ.
Từ trên một điểm này, lòng dạ của Cốc Đàm nếu so với đường đệ Cốc Phần của hắn thì giỏi hơn nhiều.
Cốc Tần rất là vui mừng nhìn thoáng qua Cốc Đàm, hiển nhiên đối với thuyết pháp này của Cốc Đàm rất là tán đồng.
- Cốc gia chủ!
Ô Phục rất là cảm kích nhìn Cốc Đàm kêu một tiếng, tiếp theo lại đối diện với Lăng Tiếu nói:
- Lăng đại sư ngươi cho một cái thuyết pháp đi, ta chỉ muốn bảo toàn tiểu đồ, cho dù là ngươi để cho ta lập tức đi tìm chết cũng được!
Lúc này Lăng Tiếu rốt cuộc lên tiếng rồi!
- Ha ha, tốt cho sư đồ tình nghĩa nặng, ngươi đã vĩ đại như vậy ta nếu không thành toàn ngươi liền lộ ra Lăng Tiếu ta quá bất cận nhân tình rồi.
Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời cười to nói.
- Lăng đại sư, ta xem coi như là xong đi!
Cốc Tần lúc này cũng từ bên cạnh khuyên bảo nói.
Lăng Tiếu mở ra hai tay:
- Các ngươi đều nhìn thấy, nếu như mới vừa rồi là ta thua, bọn họ cũng sẽ muốn mạng của ta, may mắn chính là ta thắng, cho nên... Bọn họ phải giao ra cái giá thật lớn!
Nói đến đây hắn nhìn về phía Tề Đồng, Tề Đồng không khỏi bị hàn mang của Lăng Tiếu khiến cho sợ đến lui về phía sau mấy bước.
- Lăng đại sư cầu xin ngươi bỏ qua cho ta!
Tề Đồng nặng nề quỳ ở trên mặt đất cầu xin tha thứ nói.
- Yên tâm đi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!
Lăng Tiếu lộ ra một nụ cười giảo hoạt nói, ngừng một chút hắn mới âm u nói:
- Chỉ cần ngươi trảm xuống hai tay của sư phụ ngươi, ta liền bỏ qua cho ngươi!
Nói xong, hắn từ trong không gian giới ném ra một thanh trường kiếm rơi xuống trước mặt Tề Đồng.
Tất cả mọi người đều hiểu ý đồ của Lăng Tiếu, sắc mặt của bọn họ đều trở nên khó coi rồ.
Lăng Tiếu này phục thù thật là quá độc ác!
Lại để cho đồ nhi đi trảm hai tay của sư phụ.
Nếu như Tề Đồng không làm, như vậy hắn phải mất một cánh tay, nhưng mà nếu như hắn trảm hai tay của sư phụ hắn, vậy hắn cùng với đồ đệ đại nghịch bất đạo là sát sư không có cái gì khác nhau, vậy thanh danh ngày sau của hắn liền sẽ trở nên vô cùng xấu xa, bị thế nhân ghét bỏ!
- Ta...
Tề Đồng nhìn kiếm ở trước mắt, do dự một chút vẫn đem trường kiếm cầm trong tay.
- Lăng Tiếu ngươi cần gì phảo hung hăng như vậy!
Ô Phục đối điện Lăng Tiếu hét lớn.
- Hắc hắc, ngươi không phải là rất vĩ đại sao, ta nhìn đồ đệ của ngươi có phải hay không vĩ đại giống như ngươi!
Lăng Tiếu cười lạnh nói.
Mọi người nhìn thấy nụ cười này của Lăng Tiếu đều cảm thấy sợ đến nổi da gà lên!
Bọn họ lúc này mới hiểu rõ, đệ nhất Hoàng tọa này tuyệt đối là một ngoan nhân!
- Sư phụ, xin thứ lỗi, đồ nhi ngày sau nhất định sẽ tìm được linh thảo trị lành cho cánh tay của ngươi!
Tề Đồng cắn răng, vung kiếm hướng về phía Ô Phục trảm qua.
. . .