Khi Lăng Tiếu bị phong ấn lúc trước gần một năm.
Có không ít người trong trung vực tìm hắn, bởi vì Cổ gia Cổ Sát Lệnh đã phát, có ban thưởng to lớn, ai không đỏ mắt, thế nhưng mà không ai tìm được tung tích của Lăng Tiếu.
Bọn họ chỉ biết Lăng Tiếu xuất hiện cuối cùng ở dược đô, sau đó thì không biết gì nữa.
Có người nói hắn đắc tội Dược Môn Hỏa Trần bị Dược Môn giết, cũng có người nói Lăng Tiếu tiềm ẩn tránh né Cổ gia Cổ Sát Lệnh, cũng có người nói hắn bị Đan Minh Giam Đốc trưởng lão nhìn trúng, thu làm đệ tử quan môn...
Cách nói rất nhiều, huyên náo đầy trời, cuối cùng bởi vì hắn biến mất mà không biết.
Trong Dược Môn, trong vực thẩm đầy màu vàng, trên khu vực trăm mét trận vân rậm rạp bao phủ.
Trong trận vân này có một con cự hổ đang nằm, nó mất đi bộ dáng uy vũ ngày xưa, trở nên chật vật không chịu nổi, nó như lão hổ rụng răng, không có chút yêu hiếp nào.
Trong sơn mạch hẻo lánh này có mấy thân ảnh trấn thủ ở khu vực khó nhìn thấy, dường như phòng ngừa có dị động.
Trong sơn mạch không biết tên này, phong ấn trong trận vân chính là đệ nhất hoàng tọa, đan hội đệ nhất, Lăng Tiếu chính là nhân vật phong vân đang ở trong phong ấn.
Dưới biển lửa vô tận có một thân ảnh đang ngồi, trên đỉnh đầu của hắn có ba hạt châu hình thành xu thế tam giác, dường như đang truy đuổi và thôn phệ lẫn nhau.
Bên cạnh hắn là một linh thú đầy lửa đỏ, đầu giống như long thủ, sừng như sừng lộc, thân giống như sư tử, đuôi như đuôi ngựa...
Bởi vậy phán đoán đây là thần thú Hỏa Kỳ Lân!
Lăng Tiếu vuốt đầu Hỏa Kỳ Lân nói:
- Tử tử, nếu không nhờ ngươi, lão đại đã chết ở đây rồi. Kim liệt u diễm đáng chết, còn có... Tên sư thúc giả nhân giả nghĩa kia, ta nhổ vào, bản thiếu gia tuyệt đối không phải người đoản mệnh...
Lăng Tiếu không cam lòng.
Hắn hiệp trợ đám người Hỏa Thiên Trọng phong ấn Kim Liệt U Châu, không ngờ Kim Liệt U Châu cuối cùng lại phản kháng, ngăn cản hắn đi ra ngoài, để hắn bị đại trận cùng phong ấn ở đây.
Cho dù bị phong ấn hắn có Si Mị lam hỏa châu và tiên thiên âm phong châu trợ giúp, trong khoảng thời gian này không có bị Kim Liệt U Châu diệt sát, chỉ cần Hỏa Thiên Trọng mở phong ấn ra thì hắn có thể chạy ra tìm đường sống.
Đáng tiếc hai viê châu của hắn đối kháng với Kim Liệt U Châu khoảng chừng một tháng nhưng không phát hiện phong ấn bị mở ra.
Cuối cùng hắn đã hiểu rõ sự thật, tên sư thúc tiện nghi này sẽ không mở phong ấn.
Hắn thất vọng, hắn thống hận!
Cái gì tình hữu nghị của sư thúc chó má, thì ra chỉ là xưng hô bừa bãi mà thôi.
Nói ngọn nguồn thì sư chất như hắn không trọng yếu bằng hạt châu.
Hắn hận, hắn không cam lòng, hắn phải sống sót!
Trong tuyệt cảnh này Lăng Tiếu không bỏ cuộc, hắn vẫn tin tưởng mình sẽ ra ngoài, nhất định sẽ phúc tinh cao chiếu, huống chi trong thức hải của hắn còn có Bất Tử thụ bảo vệ tính mạng cho hắn.
Lúc cuối cùng hắn thả bại gia tử ra.
Bại gia tử chính là thần thú, hơn nữa có đặc tính hỏa, trong hoàn cảnh này không chừng có thể trợ giúp nó.
Huống hồ trong tuyệt cảnh này nếu hắn chết thì bại gia tử cũng không sống tử thế được, hắn phải thử.
Quả nhiên bại gia tử trở thành phúc tinh nghịch chuyển vận mệnh của Lăng Tiếu.
Trên cái sừng giữa trán có thể phun hỏa độc, có thể cùng Si Mị lam hỏa diễm, tiên thiên âm phong châu khắc chế Kim Liệt U Châu, mà Lăng Tiếu có cơ hội thở dốc, khôi phục tinh thần lực, sau đó lại lợi dụng tinh thần lực công kích Kim Liệt U Châu.
Bốn loại năng lượng khác nhau đối phó Kim Liệt U Châu, rốt cuộc cũng dần dần chiếm thượng phong.
Trải qua đối kháng thời gian dài, ngày nay Kim Liệt U Châu đã mất đi khí diễm như trước.
Mà Si Mị lam hỏa châu không chỉ không bởi vì tiêu hoa nhiều ma ảm đạm vô quang, ngược lại nó mấy ngày qua không ngừng thôn phệ nhiều bổn nguyên của Kim Liệt U Châu, nó còn lớn hơn trước không ít.
Bại gia tử cũng là người được lợi, nó mượn nhờ không gian nơi này thôn phệ bổn nguyên của Kim Liệt U Châu, trực tiếp tiến giai đến linh thú thất giai, hỏa độc cũng mạnh hơn vài phần.
Tiên thiên âm phong châu tiêu hao rất nhiều, nó vốn là vật chí âm, ở trong không gian này đối kháng Kim Liệt U Châu không mò được chút tiện nghi, càng trở nên ảm đạm.
Lăng Tiếu thì dậm chân tại chỗ, nhưng mà khống chế tinh thần lực lại mạnh hơn, hắn cảm thấy hắn thi triển tinh thần phù chú cao cấp dễ dàng hơn nhiều.
- Sau đó phải diệt nó!
Hàn quang trong mắt Lăng Tiếu sáng lên, nhìn chằm chằm vào Kim Liệt U Châu lẩm bẩm, tiếp theo hắn dùng ý thức gọi tiên thiên âm phong châu quay về.
Lúc này không cần tiên thiên âm phong châu nữa.
Hạt châu màu vàng dường như ý thức được nguy hiểm, liên tục run rẩy và vô cùng sợ hãi.
- Thôn phệ nó cho ta!
Lăng Tiếu hét lớn, tinh thần lực đã bộc phát toàn bộ.
Lăng Tiếu, bại gia tử và hai viên châu đối phó Kim Liệt U Châu, bổn nguyên của nó đã yếu nhất.
Chiến đấu gần một năm Lăng Tiếu đã chịu đủ, hắn muốn hủy Kim Liệt U Châu đáng chết này.
Hắn vốn muốn trợ giúp Dược Môn phong ấn nó cho tốt, đến lúc lại đòi thù lao với Hỏa Thiên Trọng.
Không nghĩ đến mình bị giam trong này, mà Hỏa Thiên Trọng muốn bảo trụ Kim Liệt U Châu, không đoái hoài sống chêt của hắn, không có mở phong ấn làm hắn vô cùng cừu hận.
NẾu đã vậy hắn phải bắt lấy Kim Liệt U Châu xuống, còn phải nghĩ biện pháp phá phong ấn rời đi.
Tinh thần lực súc tích sẵn sàng, hóa thành lưỡi đao cứng, chém thẳng vào Kim Liệt U Châu.
Cùng lúc đó Si Mị lam hỏa diễm cũng được ý thức của Lăng Tiếu ra lệnh, hóa thành vô số hỏa diễm thôn phệ Kim Liệt U Châu.
Bại gia tử phun hỏa độc hình thành xu thế bao vâyKim Liệt U Châu.
Dường như Kim Liệt U Châu ý thức được nguy cơ, liều lĩnh trùng kích phong ấn.
Bang bang!
Đáng tiếc nó trùng kích thế nào cũng uổng công.
Tinh thần lực của Lăng Tiếu tinh chém vào, trên kim châu xuất hiện vết rách.
Kim Liệt U Châu như con ruồi không đầu bay loạn, nó ý đồ tránh né công kích.
- Ta lại chém!
Lăng Tiếu rống to lên và tinh thần lực tràn ra ngoài, khí thế ác liệt hiện ra.
Không gian này rất nhỏ, mà tinh thần lực của Lăng Tiếu lại nắm giữ chỗ này hoàn toàn, chỉ qua mấy hô hấp cự đao đã chém lên Kim Liệt U Châu không sai lệch.
Oanh long oanh long!
Trong không gian có âm thanh nổ tung, âm thanh chấn động lắc lư bao phủ bốn phía.
Vết rách trên Kim Liệt U Châu càng rõ ràng, nó bay vẫn nhanh nhưng chậm hơn trước rất nhiều.
Si Mị lam hỏa diễm và hỏa độc của bại gia tử như con sói đói rình mồi, hai ngọn lửa này bao phủ lấy nó, chúng không ngừng cắn nuốt tinh nguyên của Kim Liệt U Châu.
.
- Không nên làm ta thất vọng a!
Lăng Tiếu thì thào nói một tiếng, hắn nhắm mắt lại khôi phục tinh thần lực.
Chớp mắt lại qua bảy ngày, Lăng Tiếu đã sớm khôi phục tinh thần.
Hắn nhìn Si Mị lam hỏa diễm cùng bại gia tử có xu hướng mạnh mẽ, nhưng mà Kim Liệt U Châu vẫn chống cự ngaon cố, trong nội tâm cảm khái Kim Liệt U Châu cường đại ah!
XIU....XIU...!
Hai âm thanh bén nhọn vang lên, hai hỏa diễm màu sắc khác nhau bay vào trong thức hải của Lăng Tiếu, một bay vào sừng của bại gia tử, viên châu màu vàng đã biến mất.
- Thành công?
Lăng Tiếu vui mừng kinh hô lên.