Thần Khống Thiên Hạ

Chương 133

Nhất thời, trong lòng Lục Ông có chút lo lắng rồi, lão lần nữa hấp dẫn nói:

- Vạn năm thụ nhũ, vạn năm thụ căn... Ngươi đều không muốn sao?

Lăng Tiếu thở dài nói:

- Ta dĩ nhiên là muốn, nhưng mà đây không phải là đồ của ta, ta tự nhiên sẽ không cứng rắn đoạt nó đúng không, ta nhưng là được hào xưng là thành thực thiện lương tiểu lang quân, tuyệt đối sẽ không đoạt chỗ tốt của người khác.

- Thật không?

Lục Ông nghi ngờ nói.

Lăng Tiếu gật đầu nói:

- Đương nhiên!

Kỳ thật hắn ở trong lòng khẩn trương a, vạn nhất lão đầu này thật không cho, tổn thất liền lớn.

Lục Ông gãi gãi đầu đầy tóc xanh nói:

- Ta đưa còn không được sao?

- Thật không?

- Đương nhiên!

- Ha ha, tốt lắm, vạn năm thụ phù trấp, vạn năm thụ căn, vạn năm thụ quả các loại cho ta 180 là tốt, ta người này thật không tham lam.

Lăng Tiếu thoải mái cười to nói.

- Ai nha, ta già mà hồ đồ a!

Lục Ông nhìn ánh mắt đắc ý kia của Lăng Tiếu, ý thức được mình bị mắc lừa, không khỏi ảo não kêu lên một tiếng, lại nói tiếp:

- Nhân loại các ngươi chính là giảo hoạt đa đoan.

- Dễ nói dễ nói!

Lăng Tiếu đắc ý chắp tay cười nói.

Lục Ông khẽ thở dài một hơi, tiếp theo nghiêm túc nói:

- Ngươi muốn ta đều có thể cho ngươi, nhưng mà ta có một điều kiện tiên quyết.

- Quả nhiên không phải là dễ dàng như vậy!

Lăng Tiếu lập tức ở trong lòng thầm nghĩ, hỏi tiếp:

- Ngài nói một chút xem, đầu tiên nói trước, quá khó khăn thì ta đây nhưng không giúp được ngươi.

Lăng Tiếu hết sức cẩn thận, vạn năm lão quái giống như lão cũng cần sự hỗ trợ của hắn, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt gì, vạn nhất để cho hắn làm một chút chuyện mà không cách nào làm được, kia còn không bằng trước tiên liền làm rõ, huống chi hắn cũng không cho mình thật sự là nhân phẩm đại bộc phát, tùy tiện liền có chuyện tình tốt như vậy đụng vào hắn.

Có một câu nói nói rất hay: Cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm!

Lục Ông sâu xa nói:

- Tiểu hữu không cần lo lắng, điều kiện của ta vô cùng đơn giản, hơn nữa đối với ngươi cũng có rất nhiều chỗ tốt!

- Thật hay giả?

Lăng Tiếu vẻ mặt không tin hỏi ngược lại.

Lục Ông nói:

- Tiểu hữu ngươi trước hãy nghe ta nói.

Lăng Tiếu ngậm miệng lại, gật đầu, ý bảo không hề xen mồm nữa.

Lục Ông vuốt vuốt chòm râu xanh lục nói:

- Tiểu hữu có biết sơn cốc này vì sao sương mù hàng năm đều không tiêu tan?

Lăng Tiếu lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

- Nơi này có thể nói là bởi vì ta mà dựng nên.

Lục Ông lộ ra một cái thần sắc ảm đạm nói, tiếp đó còn nói:

- Tám trăm năm trước, nơi này vốn là giống với những sơn cốc khác, khắp nơi tràn đầy ánh mặt trời, mưa móc, cây cối linh thảo chỗ nào cũng có, linh khí hết sức đầy đủ, sau ở chỗ này liền tới một con Huyễn Yêu, nó phát hiện ra sự tồn tại của ta, sử dụng Mê Huyễn thuật khiến cho ta làm yêu bộc của nó, bởi vì Huyễn Yêu ưa sinh tồn ở nơi sương mù ẩm thấp, cho nên nó thao túng ta, để cho ta mỗi ngày phát ra thụ linh khí cùng sương sớm hội tụ lại một chỗ, do đó gia tăng độ dày của sương mù, tích lũy ngày đêm, cuối cùng tạo thành sương mù mờ mịt, sơn cốc không có chút ánh dương quang như ngày hôm nay, trở thành địa bàn do Huyễn Yêu chúa tể.

- Theo ngươi nói như vậy, Mê Huyễn cốc này là do Huyễn Yêu cùng ngươi mà tạo thành?

Lăng Tiếu không nhịn được mở miệng hỏi.

Lục Ông đáp:

- Đúng vậy, hôm nay trong sơn cốc trừ linh thú thường hay lui tới ra, tất cả hoa cỏ cây cối đều không có ánh dương quang làm dịu đề chết khô hết rồi, ai!

Lục Ông vốn là thụ linh, cùng hoa cỏ cây cối vốn là đồng loại thực vật, bởi vì nguyên nhân của nó mà tạo thành cả cái sơn cốc này không có một ngọn cỏ, điều này khiến cho tâm tình của nó hết sức khó chịu.

- Điều này cũng không hoàn toàn là lỗi của ngươi.

Lăng Tiếu lên tiếng an ủi.

Lục Ông thở dài nói:

- Ai, ngươi cũng không cần an ủi ta, chuyện này nếu là ta tạo thành, ta sẽ toàn lực đền bù sai lầm của ta.

- Vậy ngươi tính toán làm sao đền bù?

Lăng Tiếu không rõ ràng cho lắm hỏi.

- Đây chính là nguyên nhân mà ta muốn mời ngươi tiến vào.

Lục Ông nói.

- Chuyện này đâu có liên quan gì đến ta, chẳng lẽ ngươi cho là ta có thể khiến cho sương mù nơi này tan hết, vạn vật hồi phục? Nếu là ta thật có thần thông này, hôm nay cũng sẽ không bị ngươi trói chặt rồi!

Lăng Tiếu tức giận nói.

- TIểu hữu, chuyện ngày hôm nay là Huyễn Yêu kia gây nên, ta cũng là thân bất do kỷ, ngươi chớ để ở trong lòng rồi.

Sau khi Lục Ông giải thích một câu, lại nói tiếp:

- Sương mù tan hết, vạn vật hồi phục tự nhiên là không cần tiểu hữu đi làm, lão phu tự có biện pháp.

- Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì.

Lăng Tiếu không hiểu hỏi.

Lục Ông nghiêm tục nhín Lăng Tiếu nói:

- Ta cần tiểu hữu cứu ta một mạng.

Lăng Tiếu nghe được lời này liền sửng sốt, tiếp theo là không tin nói:

- Nói đùa gì vậy, thụ linh ngươi đã có đại thần tông khiến cho vạn vật hồi phục, làm sao cần ta cứu ngươi? Huống chi ngươi bây giờ không phải là rất tốt hay sao?

Lăng Tiếu cho là lời nói của Lục Ông có chút thiên phương dạ đàm rồi, năng lực của thụ linh so với hắn mạnh hơn quá nhiều, hắn không cho là mình có bản lĩnh gì cứu Lục Ông, huống chi hiện tại Lục Ông không phải là hoàn hảo sao?

- Tiểu hữu ngươi hãy nghe ta nói, lão phu tính toán hấp thu thụ linh khí của ta trở về, sương mù sẽ dần dần mất đi, đến lúc đó ta sẽ hao tổn sinh mệnh lực của ta khiến cho cả cái sơn cốc này lần nữa khôi phục sinh cơ, đến lúc đó lão phu khẳng định nguyên khí tổn thương nặng nề, cho nên mới cần sự hỗ trợ của tiểu hữu.

Lục Ông giải thích.

Lăng Tiếu nghe xong lời nói của Lục Ông, cảm thấy có mấy phần tin cậy, hỏi tiếp:

- Ta có thể giúp ngươi cái gì?

- Đến lúc đó ta muốn ở nhờ trong tinh thần thức hải của tiểu hữu để khôi phục nguyên khí!

Lục Ông chỉ chỉ đầu của Lăng Tiếu nói.

- Cái gì? Ở... Ở nhờ trong tinh thần thức hải của ta, không được... không được... Ngươi rõ ràng là muốn đoạt nhục thể của ta, ngươi quả nhiên là thụ yêu mà không phải là thụ linh.

Lăng Tiếu bị sợ hết hồn, lúc này liên tiếp lui về phía sau nói.

Lục Ông vội vàng nói tiếp:

- Tiểu hữu chớ vội cự tuyệt, ta không phải là muốn đoạt than thể của ngươi, nếu như ta thật muốn chiếm nhục thể của ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống được đứng ở chỗ này nói chuyện với ta sao? Ta cần gì lãng phí miệng lưỡi nói với ngươi nhiều như vậy?

Lăng Tiếu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời nói của Lục Ông không sai, Lục Ông thần thông quảng đại, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.

- Tiểu hữm ta gửi nhờ vào trong tinh thần thức hải của ngươi đối với ngươi là trăm lợi mà không có một hại!

Lục Ông dụ dỗ nói.

- Nói nhìn một chút!

Lăng Tiếu có chút động tâm hỏi.

Bình Luận (0)
Comment