Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1339

Phải biết rằng không gian chi địa cũng phải cần cường giả tuyệt thế ngoài Thánh giả giai mới có thể kiến tạo không gian độc lập, mà Tiếu Ngạo Cung lại có thể kiến tạo, chuyện này nói rõ vấn đề gì thì mọi người hoàn toàn biết rõ.

Trong Tiếu Ngạo Cung tuyệt đối có cường giả tuyệt thế tọa trấn

Trong lúc nhất thời tâm tư của mọi người đã chấn động, bọn họ lúc này biết phả nịnh nọt Tiếu Ngạo Cung này mới được, có không ít người muốn mau chóng kết giao với Tiếu Ngạo Cung.

Tiếu Ngạo Cung đã có tư cách trùng kích tông môn tam phẩm, kết giao với thế lực như thế đối với bọn họ mà nói không phải chuyện xấu.

Lăng Tiếu dẫn theo mọi người đi lên ngọn núi chính, bàn xem lễ đã sớm chuẩn bị rồi.

Một đoàn người lúc này nhập tọa theo thân phận, Linh Vũ Các, Đông Phương gia, Phong gia, Cổ gia cùng Quỷ U Tông mấy thế lực lớn xếp ngồi cùng các thái thượng trưởng lão của Tiếu Ngạo Cung.

Lăng Tiếu lúc này đi tới quảng trường lớn, hắn cầm một cây dùi lớn trong tay, ở trung ương quảng trường này có cái chiêng lớn, chờ lúc Huyền Diệu lên tiếng:

- Thời gian đã đến, đại điển khai tông bắt đầu, mời cung chủ gõ chiêng chiêu cáo thiên địa, uy tứ bốn phương.

- Mời cung chủ gõ chiêng chiêu cáo thiên địa, uy tứ phương!

- Mời cung chủ gõ chiêng chiêu cáo thiên địa, uy tứ phương!

Hôm nay thế lực Tiếu Ngạo Cung của Lăng Tiếu rốt cuộc chính thức hình thành, đã chính thức tuyên bố ra ngoài.

Tất cả người trong Tiếu Ngạo Cung đồng thanh hét lên, thanh thế uy vũ chấn động chín tầng trời.

Lăng Tiếu không chút do dự cầm dùi đánh mạnh vào cái chiêng lớn trước mặt.

Cái chiêng này kêu vang chấn động vang khắp Tiếu Ngạo Cung, kích kích nội tâm của mọi người.

Tiếng chuông vang lên và bầu trời kịch biến.

Chỉ thấy phía trên bầu trời quang đãng, đột nhiên mây rậm rạp, hào quang năm màu chiếu sáng các nơi, nhiều đám mây biến thành huyễn lệ, cả thiên địa lúc này giống như đang vui mừng, nhất là chúng bắn thẳng hào quang năm màu vào trong Tiếu Ngạo Cung, không khí chung quanh trở nên tinh khiết khiến mọi người ở đây ngửi được cảm thấy sảng khoái, thoải mái không nói nên lời...

Tường vân chỉ kéo dài một lát mới dần dần tán đi, sắc trời biến thành bình thường.

Huyền Diệu lúc này hét to lên:

- Trời giáng tường vân, đây là điềm báo đại cát, Tiếu Ngạo Cung chúng ta phụng thiên thừa vận mà thành, mời cử hành nghi thức tế trời!

Thuận theo lời của Huyền Diệu vang lên, trong quảng trường có mười nam nhân đồng thời mang dìu lớn gõ vang chiêng đồng trước mặt của mình, tiếng chiêng vang vọng thiên địa.

Cùng lúc đó ở các hướng có nhiều linh thú thật nhỏ được người Tiếu Ngạo Cung phóng sinh đi.

Một đám thiếu nam thiếu nữ đi ra, bắt đầu diễn luyện quyền pháp đơn giản.

Sau đó tiếng trống vang vọng, bốn phía lại có tiếng vũ khí va chạm, du dương mà hoan khánh, sau đó một loạt nữ tử tư sắc đi ra bắt đầu nhảy múa yểu điệu trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người nâng cốc vui vẻ, bên tại lắng nghe âm điệu ưu mỹ, hân thưởng kỹ thuật nhảy động lòng người, tâm tình vào lúc này vui vẻ lên.

Tiếu Ngạo Cung lúc này vui vẻ không thể nghi ngờ!

Tiếu Ngạo Cung vui sướng ba ngày ba đêm, thế lực các nơi bắt đầu cáo từ rời đi.

Lần này đại biểu thế lực ở lại ba ngày cũng thu được nhiều chuyện như ý, cùng hỗn với các thế lực khác, chuyện này với bản thân bọn họ có chỗ tốt lớn lao, tuy nói không thể thân cận với các thế lực lớn nhất, nhưng mà có thể ngồi cạnh nói chuyện hoan ca cũng là vinh hạnh không tệ.

Sau khi mọi người rời đi, Cốc gia cùng Phong gia cũng không có đi ngay.

Cốc Tần thấy Lăng Tiếu làm xong mọi chuyện, mới tìm được Lăng Tiếu nói chuyện riêng.

Trải qua tự định giá mấy ngày qua, Cốc Tần đã đưa ra quyết định trọng đại.

- Cốc lão ca, vài ngày nay có lãnh đạm mong lượng thứ!

Lăng Tiếu nhìn Cốc Tần khách khí nói.

Cốc Tần lúc này khoát tay không sao, nói:

- Lăng lão... Không, Lăng cung chủ không nên nói thế, khai tông đại điển chính là đại sự, khách nhân tới nhiều lắm, tự nhiên bận rộn, lão Cốc ta không phải người không biết lý lẽ.

- Có Cốc lão ca nói lời này Lăng Tiếu yên tâm rồi, ngày sau Tiếu Ngạo Cung còn phải dựa nhiều vào sự ủng hộ Cốc gia đấy.

Lăng Tiếu nhiệt tình nói.

Cốc Tần cười cười, lập tức đi vào chính đề.

- Lăng cung chủ, ta có một suy nghĩ muốn bàn với ngươi.

Lăng Tiếu lúc này có chút lạ lùng, hắn không rõ Cốc Tần vì sao thoáng cái biến hóa khác lạ, nhưng xưng hô hắn là "Lăng cung chủ", hắn nghi ngờ hỏi:

-Cốc lão ca cứ nói.

Cốc Tần lúc này lộ ra thần sức chân thành.

- Ta muốn để Cốc gia trở thành thế lực bên dưới của Tiếu Ngạo Cung, Lăng cung chủ thấy thế nào?

Cốc Tần đã nghĩ rất lâu, thứ nhất hắn rất trọng thị thế lực của Lăng Tiếu, thứ hai hắn thấy Tiếu Ngạo Cung đã có đủ điều kiện trùng kích thế lực tam phẩm, thứ ba là Lăng Tiếu giao hảo với nhiều thế lực lớn, chỉ ba phương diện này đã chứng tỏ Tiếu Ngạo Cung tiềm lực vô hạn.

Hơn nữa hắn còn biết rõ trong Đan Minh truyền tin tức về, Giam Đốc trưởng lão tọa trấn Đan Minh giữa hôm nay đã tọa trấn trong Tiếu Ngạo Cung, việc này hắn còn tự mình dò hỏi Ô Phục qua, cuối cùng cũng xác định.

Giam Đốc trưởng lão tại Đan Minh uy tín không thua gì Dược Môn cùng Đan Tông hai thế lực, hắn tọa trấn trong Tiếu Ngạo Cung thì khẳng định là ý của lão nhân gia.

Lão nhân gia ông ta chính là thánh dược sư ah, trong luyện dược giới có sức ảnh hưởng to lớn.

Có nhiều nhân tố cộng lại, Cốc Tần cảm thấy Cốc gia phụ thuộc vào Tiếu Ngạo Cung tuyệt đối là cử chỉ sáng suốt, là trăm lợi không có một hại.

Lăng Tiếu vốn sững sờ, hắn thật không ngờ Cốc Tần lại đưa ra yêu cầu như thế này.

Hắn cười to, nói:

- Ha ha, Cốc lão ca ngươi đã nghĩ kỹ, đây không phải chuyện đùa đâu!

Chọn một phương thế lực phụ thuộc vào, một khi thế lực kia có việc cần thì thế lực phụ thuộc phải toàn tâm trợ giúp, mà thế lực phụ thuộc không may, chủ thế lực này phải ra sức giúp đỡ, giúp bao nhiêu còn phải xem thành ý của chủ thế lực.

Đây vốn là quan hệ không ngang hàng, cho nên không tới mức bất đắc dĩ, không ai chọn làm thế lực phụ thuộc.

Cốc Tần nói:

- Ta đã nghĩ rõ ràng, Cốc gia chúng ta nhiều năm sa sút, ta sợ có một ngày lão đầu ta không còn thì bọn họ không thể chống đỡ nổi cơ nghiệp, cho nên hy vọng có thể gia nhập vào Tiếu Ngạo Cung, đến lúc đó Lăng cung chủ năng chiếu cố một hai, Cốc Tần cảm kích bất tận ah!

Lăng Tiếu nghe lời này thì trầm tư, nói:

- Nếu Cốc lão ca ngươi tín nhiệm Lăng Tiếu ta, ta cũng không cự tuyệt.

Cốc Tần thấy Lăng Tiếu đáp ứng thì cao hứng cười lên, nói:

- Cốc Tần đa tạ Lăng cung chủ, ta sau khi quay về thương lượng với gia tộc, tin tưởng bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Cốc Tần cùng Lăng Tiếu đã định việc này, lập tức rời khỏi Tiếu Ngạo Cung.

Lăng Tiếu cũng bội phục ánh mắt của lão già này, hắn nói thầm trong lòng:

- Chân thành với bản thiếu gia, bản thiếu gia cũng tuyệt đối sẽ không đối xử không công bằng với các ngươi.

Cốc Tần đi, Lăng Tiếu vẫn không có nhàn rỗi, hắn vội vã đi tới hậu viện bái kiến sư nương Phong Thanh Duyên.

Phong Thanh Duyên chỉ tham dự đại điển khai tông một hồi, cũng không có tham dự hoạt động nào khác.

Nàng thân là lão tổ của Phong gia, luận bối là cao nhất ở trong tràng, đương nhiên phải chú ý ít làm việc.

Còn không có ai đi chú ý tới nữ tử mang đấu bồng dẫn đầu này, ngược lại Phong gia lão tam là nhân vật được nhiều người chú ý.

Trong hậu viện của Lăng Tiếu, Phong Thanh Duyên cũng gỡ đấu bồng che mặt ra, lộ ra dung mạo kinh tâm động phách của nàng, sắc đẹp của nàng khiến hoa tươi ảm đạm, vô số tuế nguyệt không lưu lại chút dấu vết gì trên dung mạo của nàng, nhìn qua giống như nữ tử mười sáu, trẻ tuổi đầy sức sống, trên người nàng mặc áo xanh, dáng người no đủ khiến người ta mê say, mặc kệ từ góc độ nào thì nàng vẫn là nữ nhân cực phẩm khiến người ta động tâm.

Bên cạnh Phong Thanh Duyên là Cát Bối Hân cùng Phong Nhã Hinh hai mỹ nhân khó được, nhưng so với Phong Thanh Duyên vẫn còn hơi kém.

Cũng không phải nói tướng mạo của hai nàng không bằng Phong Thanh Duyên, mà là khí chất của Phong Thanh Duyên còn hơn chúng nữ một trù, nếu một ngày thực lực của hai nàng được như Phong Thanh Duyên, tin tưởng cũng không kém hơn Phong Thanh Duyên chút nào.

- Tiếu nhi bái kiến sư nương, mấy ngày qualãnh đạm sư nương, còn xin sư nương tha thứ!

Lăng Tiếu thi lễ nói ra.

- Không cần đa lễ với sư nương, ngươi bây giờ là cung chủ một cung, cũng phải lấy tông môn làm đầu.

Phong Thanh Duyên nói rất tùy ý, tiếp theo nàng nhìn qua hai nữ bên cạnh, nói:

- Hân nhi, Hinh nhi các ngươi đi xuống đi, ta có chuyện cần nói với Tiếu nhi.

Hai nữ nghe lời, gật đầu đi ra khỏi phòng.

Lăng Tiếu ngồi xuống chờ Phong Thanh Duyên nói.

Lúc đó sư phụ Tà Đế truyền thụ cho hắn Độc Tôn Thần Công xong liền rời khỏi, nhưng trước khi đi sư phụ của hắn từng nhắn nhủ qua, nếu có chuyện gì khó khăn có thể tới Phong gia xin giúp đỡ, Phong gia tuyệt đối sẽ không ngồi yên chẳng ngó tới.

Lúc đó tại Phong gia Phong Thanh Duyên thừa nhận qua quan hệ giữa nàng và Tà Đế.

Cho nên Lăng Tiếu xưng hô với Phong Thanh Duyên là sư nương cũng phải đạo.

Nhưng mà hắn không rõ Phong Thanh Duyên là nữ nhân của sư phụ hắn, vì sao còn để nàng ở trung vực, mà không dẫn nàng đi Thiên Vực?

Hắn thấy sư phụ của hắn không phải sư phụ không có năng lực hay là Phong Thanh Duyên thực lực không đủ, trong đó chắc chắn có bí mật khiến người ta không biết.

Đương nhiên Lăng Tiếu không muốn đi thăm dò chuyện này, hắn còn không có nhiều chuyện như vậy.

Nhưng mà dù hắn không hỏi thì Phong Thanh Duyên lại chủ động nói ra.

- Tiếu nhi, muốn nghe chuyện của ta và sư phụ ngươi không?

Phong Thanh Duyên nhìn Lăng Tiếu và thản nhiên nói, nhưng mà không chờ Lăng Tiếu trả lời thì nàng đã nói:

- Ta đã không nhớ rõ đã không gặp hắn bao lâu rồi, nhưng mà ta nhớ rõ lúc ta đại biểu Phong gia đi tham gia tranh đoạt hoàng bảng sau đó gặp sư phụ ngươi, sư phụ của ngươi khi đó cũng trẻ tuổi và anh tuấn như ngươi, cùng có thực lực siêu quần, hơn nữa hắn còn là người khôi hài, ta rất nhanh đã bị sư phụ ngươi dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt phương tâm điên đảo, sau đến hắn dựa vào sức một mình đạt được danh hiệu đệ nhất hoàng tọa, ta càng si mê phong thái của hắn.

- Vốn ta và sư phụ của ngươi sẽ lấy nhau, mà gia tộc ta lại yêu cầu sư phụ ngươi tới ở rễ mới đáp ứng yêu cầu này, sư phụ ngươi trời sinh phong lưu thành tính, lại không quen bị người ta gò bó, tự nhiên là không đáp ứng rồi, chuyện của ta cùng ngươi sư phụ đã bị bỏ đó, cho đến một ngày gia tộc ta ép ta liên hôn với người thế lực khác, ta chết sống không chịu, mà sư phụ ngươi nghe được tin tức này càng giận dữ chém chết tên nam nhân muốn lấy ta, việc này huyên náo lớn nhất thời, ta cũng bị sư phụ của ngươi làm cảm động muốn chết, sau đó sư phụ của ngươi thành tựu Đế vị, vốn định mang ta ra khỏi gia tộc, đáng tiếc dù chiến lực của hắn siêu quần, thế nhưng mà song quyền khó địch tứ thủ, cuối cùng bị lão tổ tông nhà ta đánh trọng thương, nếu không phải ta đau khổ cầu khẩn, sư phụ ngươi khi ấy đã mất mạng tại Phong gia, sư phụ ngươi cũng không phải người tốt, biết rõ lần này là do ta bảo hộ hắn chạy trốn, trong lòng của hắn câm phẫn, liền đoạn tuyệt quan hệ giữa ta và hắn, sau đến hắn thực lực đại tiến, lại lần nữa vào Phong gia, hắn không phải muốn mang ta đi, mà là rửa nhục lần trước, kết quả có thể nghĩ, lão tổ tông của Phong gia ta bị hắn lỡ tay... Giết!

Chuyện quá khứ đã qua nhiều năm, ân oán giữa Tà Đế cùng Phong gia tan thành mây khói, mà bây giờ Phong gia có Phong Thanh Duyên chống đỡ phía sau, nàng thật muốn đi tìm Tà Đế thì không ai có thể ngăn cản được.

Lăng Tiếu không biết Phong Thanh Duyên không vượt qua nội tâm được, tất nhiên lúc đó Tà Đế lỡ tay giết đi trưởng bối của nữ nhân mình, bằng không Phong gia cũng không đứng cuối trong mười tám thế lực.

Cuối cùng Phong Thanh Duyên nhịn không được thở dài.

- Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.

Trên gương mặt của nàng toát ra thần sắc yêu say đắm khiến Lăng Tiếu cảm động.

Hắn đã hiểu chuyện sau đó vì sao sư phụ của hắn tới Phong gia lại không đi tìm Phong Thanh Duyên, chắc là cảm thấy hai người gặp mặt không biết nên thế nào mới tốt.

Ngày nay sư phụ hắn rời khỏi trung vực, Phong Thanh Duyên vẫn ở lại trung vực, thiên địa xa cách, chỉ sợ hai người cũng có tâm tư của mình.

Lăng Tiếu thở dài, nói:

- Tại sao khổ như vậy!

- Sư nương, chuyện đó đã là quá khứ rồi, ta cảm thấy vẫn phải biết quý trọng trước mắt mới đúng, miễn cho nhân sinh đau khổ phá hư hạnh phúc của mình, vậy được không bù mất, ta nghĩ sư phụ năm đó sốt ruột cho ngươi, bằng không hắn sẽ không giận dữ vì hồng nhân như vậy!

Lăng Tiếu có thể hiểu tâm tình của sư phụ, thay bằng hắn thì khó tránh khỏi đại khai sát giới.

Từ điểm này có thể thấy hắn và sư phụ rất tương tự.

Phong Thanh Duyên đi đến ngoài cửa sổ, nhìn ra xa thấy những nữ hài như ngọc đang cười đùa nói chuyện với nhau, lúc nàng nói ra với bộ dáng mê say.

- Đúng vậy, kỳ thật lần trước Tà Đế ca ca trở về ta đã ạ quyết tâm đi theo hắn tới Thiên Vực.

Lăng Tiếu thuận miệng hỏi:

- Vì sao sư nương không đi?

Phong Thanh Duyên lúc này nói:

- Bây giờ tình huống Phong gia ngươi cũng thấy, tuy nói vẫn nằm trong vòng mười tám thế lực, nhưng mà bài danh lại nằm ở sau cùng, tùy thời có thể biến mất, nếu không có ta tọa trấn, gia tộc khó giữ.

- Sư nương ngươi có thể bảo vệ bọn họ cả đời sao?

Lăng Tiếu hỏi.

Nếu như một đại cơ nghiệp cần một người dùng cả đời đi canh giữ, vậy người Phong gia có thể làm gì?

Lăng Tiếu nói lời này rất dứt khoát, kỳ thật ám chỉ chẳng lẽ hậu bối Phong gia không có người sao?

- Vốn trông cậy vào Hân nhi có thể kế thừa ta, bây giờ lại bị ngươi lừa gạt đi rồi, ngươi nói sư nương ta dễ dàng sao?

Phong Thanh Duyên tức giận liếc Lăng Tiếu.

Bình Luận (0)
Comment