Cũng vào thời khắc này, mọi người trong đại sảnh Vô gia thần sắc đều lập tức trở nên khó coi, khí tức của trung giai Huyền Đế ép đến khiến bọn họ hoàn toàn không thở nổi.
- Huyền... Huyền Đế!
Vô Thường vẻ mặt sợ hãi lẩm bẩm nói.
Ngũ phẩm tông môn bình thường đều có tồn tại Bán Đế, cũng có không ít Ngũ phẩm tông môn sẽ có một gã Huyền Đế tọa trấn.
Vô gia độc bá một phương, cũng có một gã đê giai Huyền Đế tồn tại, chỉ là khí tức của gã Huyền Đế kia so với Lạc U thật sự kém quá xa.
Đây cũng là nguyên nhân khiến người Vô gia thần sắc khó coi.
- Vô gia chủ ngươi phả suy nghĩ kỹ càng mới được ah!
Lý Mộc híp mắt lạnh lùng nói.
Hiện giờ cũng đã xé toang da mặt, Lý Mộc cũng lười cò kè mặc cả với người Vô gia nữa, Cung Chủ bọn hắn vẫn đang chờ hắn mau chóng quay về đấy.
Vô Thường nhẹ lau mồ hôi trên trán một chút, lại nhìn các trưởng lão khác trong tràng, cuối cùng cắn răng nói:
- Tốt... Ba vạn thì ba vạn, Vô gia chúng ta bán cho Tiếu Ngạo Cung mặt mũi, hi vọng về sau có thể trở thành bằng hữu với Tiếu Ngạo Cung.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận bịp bợm gì cũng đều vô dụng.
Người Vô gia cũng không muốn vì chút Điện Hỏa Thạch đó mà phải thừa nhận lửa giận của một gã Huyền Đế giai chính thức, chuyện này không hề có lợi.
Lý Mộc lộ ra dáng cười đắc ý nói:
- Vô gia chủ sớm như vậy thì tốt rồi, Tiếu Ngạo Cung chúng ta cũng không phải loại ỷ thế hiếp người!
Dừng chút hắn lại nói:
- Phương diện giá tiền không biết?
Vô Thường trên mặt co quắp một chút, hắn biết rõ Lý Mộc muốn thừa cơ ép giá rồi, hắn đang muốn nói chuyện thì bên ngoài sảnh lại có người chạy đến báo.
- Chuyện gì?
Vô Thường nhìn qua một gã trưởng lão đang nói nhỏ với hộ vệ ở ngoài cửa hỏi.
Người trưởng lão kia sắc mặt có chút vội vàng, hắn tiến lên hai bước đến bên tai Vô Thường nói lại một chuyện một chút.
- Gan chó thật lớn, rõ ràng dám đụng đến người Vô gia ta, ngươi lập tức điều khiển trưởng lão trong tộc đến giết đám tạp chủng đó đi!
Vô Thường giận dữ vỗ bàn quát.
- Vâng gia chủ, ta nhất định tru sát bọn chúng để tỏ rõ uy danh của Vô gia chúng ta!
Người trưởng lão kia lên tiếng, quay người liền muốn đi ra ngoài.
Lý Mộc nghe hai người nói liền biết có người đang tìm Vô gia gây phiền toái, hắn đột nhiên nảy sinh chủ ý.
- Vô gia chủ, quý gia có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Lý Mộc tùy ý hỏi thăm.
Vô Thường lộ ra một nụ cười dối trá nói:
- Khiến Lý trưởng lão chê cười, chỉ là một chút nháo kịch thôi, không phải đại sự gì, không phải đại sự gì!
Lời này của hắn thật ra là đang chỉ những người nháo sự trong thành, nhưng hắn nói với Lý Mộc lời này, lại khiến Lý Mộc cảm thấy hắn đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hắn thầm mắng một tiếng "Mẹ nó, thật sự là muốn ăn đòn rồi! ".
Chỉ là Lý Mộc không muốn phức tạp, kìm lại cơn giận nói:
- Như vậy đi, Vô gia chủ ngươi đưa Điện Hỏa Thạch cho ta, ta vừa vặn giúp các ngươi xử lý đám mao tặc không có mắt ka, Vô gia chủ nghĩ sao hả?
Lý Mộc lời này hoàn toàn là muốn lấy không Điện Hỏa Thạch đi, sau đó ra tay giúp Vô gia một lần, hắn tính toán cũng rất hay.
Người Vô gia n nghe xong lời này thì đều mất hứng, nhưng bọn hắn lại không dám lên tiếng, Huyền Đế ở chỗ này cũng không phải là để làm cảnh.
Vô Thường do dự một chút đáp:
- Tốt, nếu Lý trưởng lão đã để mắt Vô gia chúng ta như vậy, vậy chúng ta xin làm phiền Lý trưởng lão rồi.
Vừa rồi hắn hắn báo lại là đám người kia chỉ một chiêu đã giết chết một gã Thiên Tôn.
Hiện giờ Lý Mộc nguyện ý ra tay, vậy hắn coi như tốn chút Điện Hỏa Thạch để làm phí, như vậy chung quy vẫn tốt hơn đưa không Điện Hỏa Thạch cho Tiếu Ngạo Cung nhiều.
Vì vậy, Vô Thường liền giao ba vạn Điện Hỏa Thạch cho Lý Mộc, sau đó mang theo một đám trưởng lão và mấy người Lý Mộc đi đến trong thành, ý định đại khai sát giới!
...
Ở trong Đức Long tửu quán, Lăng Tiếu đang tự mình hảo hảo chiếu cố đám người Tam công tử.
- Mới vừa rồi là ngươi bảo người cắt đứt hai chân của Lão thái gia ta sao?
Lăng Tiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chưởng quỷ Đức Long tửu quán đã trở thành phế nhân nói.
chưởng quỹ kia trên mặt lộ vẻ sợ hãi, mồ hôi to như hạt đậu ướt đẫm trán, hắn liên tục khoát tay nói:
- Không... Không phải ta... Là.. Là hắn bảo ta làm như vậy, cầu xin đại nhân tha cho ta đi... Cầu xin đại nhân tha cho ta đi!
Đáng tiếc, Lăng Tiếu nghe xong lời này liền giơ tay lên đập xuống hai chân tên chưởng quỹ kia.
Răng rắc răng rắc!
Ah!
Hai chân chưởng quỹ lập tức bị đánh nát, phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ heo vậy, sau đó cả người té xỉu.
Thế nhưng Lăng Tiếu sao có thể để hắn hôn mê đi như vậy lại dùng thủ đoạn đặc thù khiến hắn tỉnh lai.
- Vừa rồi chỉ là hoàn lại khoản nợ của Lão thái gia ta thôi, hiện giờ là ta tặng cho ngươi.
Lăng Tiếu vẻ mặt âm trầm nói.
Sau đó, hắn lại vặn gãy hai tay tên chưởng quỹ kia.
- Ah... Ngươi... Ngươi giết ta đi... Ngươi giết ta đi!
Chưởng quỹ đau nhức tới cực điểm, đan điền phế đi, tứ chi lại đứt g ãy, hắn sống còn ý nghĩa gì nữa, còn không bằng chết đi cho thống khoái.
- Ha ha, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy, người đâu ném hắn ra bên ngoài, để hắn hảo hảo hưởng đủ nhân tình ấm lạnh đi!
Lăng Tiếu lộ ra dáng tươi cười lãnh khốc thản nhiên nói.
Lăng Tiếu lúc này giống như ma quỷ vậy, khiến đám người Vô tam công tử đều vô cùng kinh hãi.
Lúc ánh mắt Lăng Tiếu rơi xuống trên người bọn hắn, bọn hắn nguyên một đám đều bị dọa cho lui về sau.
Vô tam công tử càng cực kỳ hèn nhát, một bên khóc một bên cầu xin tha thứ nói:
- Tha cho ta đi, ta... Ta là Vô gia Tam công tử, chỉ cần ngươi tha ta, Vô gia chúng ta nhất định có thể cho ngươi không ít chỗ tốt, tha cho ta đi, ta không muốn tứ chi tàn phế đâu!
Hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, hôm nay đột nhiên gặp phải người như ác quỷ như thế, tự nhiên là bị dọa đến tè ra quần rồi.
Lăng Tiếu ung dung nói:
- Nói đi, rốt cuộc là người nào của Vô gia các ngươi, rõ ràng dám đánh chủ ý lên Lão thái gia của ta, còn phế đi tu vị của hắn nữa.
Lăng Hà chỉ biết là hắn bị người Vô gia phế đi, nhưng lại không biết ai làm.
- Là... Là Ngũ thúc Vô Tây và Bát thúc Vô Bắc bọn hắn làm, làm ăn xin ở chỗ này... là do các lão nhân gia bọn hắn sai sử, chuyện không liên quan đến ta ah...
Vô tam công tử cũng không cần bức cung đã trực tiếp run rẩy nói.
- Vô Tây, Vô Bắc? Thật đúng là tên rất hay, ta nhất định sẽ khiến các ngươi biến thành Đông Tây Nam Bắc luôn.
Lăng Tiếu lộ ra sát ý đậm đặc, tiếp theo hắn nói với thủ hạ:
- Phế đi toàn bộ tứ chi của bọn hắn rồi ném ra ngoài đi.
Thiên Tôn Tiếu Ngạo Cung tuân lệnh, lập tức chấp hành lời của Lăng Tiếu.
- Không muốn... Không muốn ah... Ah ah...
Những người kia kêu thảm thiết nói.