Thần Khống Thiên Hạ

Chương 136

Sau khi Vi Đại Nhi từ trên người Kim sắc Lang Vương nhảy xuống, quay đầu nhìn lại sơn cốc một mảnh sương mù ở trước mắt, trong mỹ mâu tràn đầy nhu tình nói:

- Đúng vậy a, tên kia mặc dù hơi có chút vô lại, nhưng bản lĩnh lại không yếu, thậm chí ngay cả Kim sắc Lang Vương cũng có thể thu phục, hi vọng hắn thật có thể thuận lợi tìm được bí cảnh đi.

- Ngô, hi vọng hắn hết thảy thuận lợi đi, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.

Lãnh Xà đồng dạng nhìn Mê Huyễn cốc, vỗ vỗ bảo vai của Vi Đại Nhi nói.

Lúc này Kim sắc Lang Vương cùng Thanh Viêm Lang lại lần nữa chui vào trong sương mù, bọn họ phải về đến bên cạnh Lăng Tiếu.

Đang ở lúc Lãnh Xà cùng Vi Đại Nhi muốn rời đi, Mê Huyễn cốc rốt cục bắt đầu phát sinh đại biến rồi.

Lãnh Xà cùng Vi Đại Nhi đều là vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn hết thảy trước mắt, há miệng thật to, tựa hồ thật không thể tin được đây là sự thật.

Chỉ thấy sương mù bên trong Mê Huyễn cốc đột nhiên sôi trào dũng động lên, từng tầng sương mù nhanh chóng hướng đến chỗ sâu Mê Huyễn cốc dũng mãnh lao tơi, chỗ sâu Mê Huyễn cốc tựa như có một cái vòng xoáy khổng lồ, như muốn nuốt hết sương mù.

Trong lúc nhất thời phi cầm tẩu thú trong cốc rốt rít kinh hoảng, đều liên tục cướp đường mà chạy.

Dong binh cùng mạo hiểm giả ở phụ cận Mê Huyễn cốc cũng nhìn thấy được hiện tượng kinh người này.

- Mau nhìn sương mù của Mê Huyễn cốc bên kia lại từ từ biến mất.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Mê Huyễn cốc bên kia thật có cái linh vật gì đản sinh?

- Thiên địa dị biến, thật có thể đúng a! Đáng tiếc bên kia gần đến chỗ sâu sơn mạch, nhị giai linh thú trở lên đặc biệt nhiều, qua đó chỉ có một con đường chết.

- Ngày trước nghe nói Thanh Lang đoàn thật giống như hướng về phía Mê Huyễn cốc mà đi, chẳng lẽ động tĩnh này là bọn họ làm ra?

- Như thế xem ra, chẳng lẽ Thanh Lang đoàn lấy được cái linh vật gì?

...

- Thật... Thật tán rồi!

Vi Đại Nhi nhìn sương mù dần dần biến mất, kinh ngạc nói.

- Đúng vậy a, thật không biết tiểu tử này là làm sao làm được.

Lãnh Xà cảm khái vô hạn nói.

- Đại ca, ngươi sẽ không cho là chuyện này hắn làm ra chứ?

Vi Đại Nhi kinh hãi nói.

- Không phải là hắn, ngươi cho còn có thể là ai? Hắn nếu đã sớm kết luận hai ngày sau sương mù sẽ tán đi, vậy hắn khẳng định biết chút gì đó, chỉ là không nói rõ thôi.

Lãnh Xà nhàn nhạt nói.

Nghe được lời của Lãnh Xà, thân thể mềm mại của Vi Đại Nhi chấn động, mỹ mâu nhìn chỗ sâu sơn cốc lộ ra chân tình nói không ra lời.

- Nếu có cảm giác liền hảo hảo quý trọng đi, hắn có lẽ là một cái lựa chọn tốt.

Lãnh Xà nhìn Vi Đại Nhi đang thất thần nói.

- Một cái tiểu hài tử xấu xa, mới là không thích hắn!

Vi Đại Nhi khuôn mặt đỏ ửng, nói một câu, đột nhiên sau đó xoay người bỏ chạy.

Một phương hướng khác của sơn cốc, trên bầu trời ba đầu nhị giai đê cấp Thanh Phong Hạc từ xa hướng về phía Mê Huyễn cốc bên này bay tới.

Nhìn kỹ, trên người ba đầu Thanh Phong Hạc này lại có người ngồi, hai nam một nữ.

Nếu để cho người thấy tình cảnh như thế chỉ sợ sẽ bị giật mình, đến tột cùng là ai lại có khả năng cưỡi ở trên nhị giai linh thú, chỉ sợ ba đại thế gia của Vẫn Thạch thành không có một nhà nào có loại khả năng cùng thực lực này!

Để cho người ta xưng kỳ chính là hai nam một nữ này đều vô cùng trẻ tuổi, hơn nữa thực lực hết sức cường đại.

Hấp đẫn người ta nhất chính là thiếu nữ ngồi ở trên đầu Thanh Phong Hạc chính giữa kia, khuôn mặt nàng mang theo một cái bạch sắc diện sa, chỉ lộ ra mỹ mâu trong suốt tựa như thu thủy, da trắng nõn nà, mấy ngàn cái liễu ti phiêu đãng theo gió, trên người của nàng mặc một cái thắt lưng màu lam thắt hình con bướm lộ vẻ cực kỳ linh động ưu nhã, một bộ lam sắc vệ giáp bao quanh thân thể lung linh hấp dẫn kia, một cái hồng sắc yêu đái có khắc từng con phượng hoàng lộ ra vẻ sáng lạn rực rỡ, cao quý bất phàm.

Một mực nhìn lại, liền bị tiên tử phong tư yểu điệu kia khiến cho mê hoặc, mặc dù cái khăn che mặt che kín khuôn mặt của nàng, nhưng mà không khó tưởng tượng được vẻ đẹp tuyệt thế kia tuyệt đối khiến cho người ta sợ hãi than.

Ở bên phải của nàng một thanh niên tuấn lãng bất phàm ngồi trên một con Thanh Phong Hạc, thanh niên này ước chừng 25 tuổi, mặc một bộ hắc sắc võ phục đơn giản, hai tay ôm lại trước ngực, tùy ý để cho từng trận gió đem quần áo thổi bay phất phới, mà cả người yên lặng, lộ ra vẻ cực kỳ tiêu sái phiêu dật, song nhãn thần kia tập trung ở trên người thiếu nữ ở chính giữa, hàm chứa ái ý nồng đậm, thỉnh thoảng mang theo khuôn mặt tươi cười mê người đang nói gì đó.

Trên Thanh Phong Hạc ở bên trái thiếu nữ là một gã thanh niên cường hãn cao lớn, ước chừng 23 tuổi, tướng mạo của hắn hết sức thật thà đường hoàng, trên người hắn chỉ mặc một bộ như áo ba lỗ, trên hai tay mạnh mẽ mà hữu lực kia có từng đạo gân xanh tựa như linh xà bò ở trên đó, da thịt bền chắc trước ngực đem bối tâm chống đỡ chặt chẽ, ở sau lưng hắn có một đôi cự phủ khiến người ta ghé mắt.

- Di, tiểu sư muội ngươi nhìn sơn cốc ở phía trước kìa.

Thanh niên tuấn lãng chỉ vào Mê Huyễn cốc ở phía trước, đối với thiếu nữ ở giữa kinh ngạc nói.

Thiếu nữ kia nhàn nhạt đáp:

- Ta thấy được!

Thanh âm của nàng như chim hoàng oanh xuất cốc hót lên, khiến người ta nghe hoài mà không chán, chỉ là trong giọng nói kia lộ ra cảm giác cự người ngoài ngàn dặm.

Lúc này, thanh niên thật thà kia nói:

- Bát sư huynh, nơi đó không phải là Mê Huyễn cốc sao? Năm ngoái chúng ta thật giống như cũng đi ngang qua nơi này!

Thanh niên tuấn lãng kia đáp:

- Không sai, nghe nói nơi này đã được tạo thành từ mấy trăm năm rồi, sương mù chưa bao giờ tiêu tan qua, hôm nay lại tiêu tan rồi, hơn nữa nhưng sương mù kia tất cả đều hướng về chỗ sâu dũng mãnh lao tới, chẳng lẽ bên kia xảy ra tình huống gì?

- Sư phụ đã nói, thiên địa dị tượng tất có linh vật xuất hiện, Bát sư huynh ngươi nói có phải là có cái linh vật gì đó xuất hiện hay không?

Thanh niên thật thà kia gãi cái ót nói.

Thanh niên tuấn lãng chưa trả lời hắn, mà là hướng thiếu nữ ở giữa hỏi:

- Tiểu sư muội, chúng ta có muốn hay không đi qua xem một chút?

Thiếu nữ khẽ chau mày một chút, tiếp đó thản nhiên nói:

- Qua xem một chút đi, dù sao cũng là thuận đường.

- Tốt, chúng ta đi thôi!

Bát sư huynh kia tựa hồ đối với lạnh lùng của thiếu nữ đã tập mãi thành thói quen rồi, không ngần ngại cười cười nói.

Ngay sau đó, ba đầu Thanh Phong Hạc mở hết tốc lực hướng chỗ sâu Mê Huyễn cốc mà đi.

...

Chỗ sâu Mê Huyễn cốc, Lăng Tiếu thân đang ở dưới cự thụ, ngắm nhìn lên một màn trước mắt khiến cho người ta sợ hãi than, nội tâm kinh ngạc không dứt.

Một tầng thủy vụ giống như mưa nhỏ xuống hướng đại thụ bao trùm mà đến, nếu không phải hắn có hộ quang tráo của đại thụ ngăn chặn, chỉ sợ hiện tịa hắn cũng biến thành ướt sũng rồi.

Bình Luận (0)
Comment