Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1390

Đàn Lam Thủy Ngạc là linh thú trong biển, càng thêm quen thuộc hải vực hơn bất cứ người nào, muốn tìm người càng thêm phương tiện.

Trong chớp mắt hai ngày trôi qua.

Lăng Tiếu đã giải thích rõ ràng về Ngân Toàn Hải Đằng cho La Mỹ Anh nghe qua.

- Huynh nói có thể đem nó nuôi trong thức hải, cho nó trưởng thành, có thể giúp ích cho muội?

La Mỹ Anh nghi hoặc hỏi.

Nàng thật sự nghĩ mãi vẫn không rõ một gốc tiểu linh thảo như vậy nàng nuôi làm gì, vì sao không dứt khoát hấp thu nó, như vậy không phải càng thêm thực tế sao?

- Phải, muội đừng xem thường nó, chờ sau khi nó trưởng thành có được linh hồn, có thể dùng nó chiến đấu, tạo thành sóng thần biển gầm, đồng thời cũng giúp muội tạo được công kích xoắn ốc kình, tăng trưởng thêm sức chiến đấu!

Lăng Tiếu đáp.

- Nguyên lai còn có thể như vậy, muội làm sao bồi dưỡng nó đây?

La Mỹ Anh hỏi.

- Việc này rất đơn giản, bình thường dùng nước nuôi dưỡng, lúc không có việc gì thì thường dùng tinh thần lực khai thông với nó, khi hai bên có thể cảm ứng được nhau, đem nó thu vào trong thức hải sẽ tốt hơn, đương nhiên phải chuẩn bị cho nó thật nhiều lực lượng thủy hệ cho nó hấp thu, giúp nó tiến giai mới được.

Lăng Tiếu lại nói.

Nghe Lăng Tiếu giải thích, La Mỹ Anh hiểu được diệu dụng của Ngân Toàn Hải Đằng, có vẻ càng thêm hưng phấn, lập tức gọi Lăng Tiếu đưa cho nàng, dùng dụng cụ đựng nước đem nó nuôi dưỡng trong không gian giới.

Trên bầu trời hải vực, Long Nữ không ngừng xoay quanh, khi bay lên giữa không trung, khi lại chui vào trong biển, kích thích bọt sóng văng khắp nơi.

Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh ngồi trên người Long Nữ có quang tráo phòng ngự bảo hộ nên cũng không bị quấy nhiễu.

Nhóm “tiểu đệ” đi phía sau lại tan ra tìm kiếm khí tức của nhân loại.

Hiện giờ chúng đã đi vào tận sâu trong hải vực, những người dám đến nơi này đều là thiên tôn, dưới thiên tôn không ai dám tiến sâu hơn.

Bởi vì đi đến nơi này sẽ thường xuyên xuất hiện linh thú lục, thất giai, một khi gặp phải sẽ vô cùng phiền phức.

Những linh thú vốn đang sinh tồn nơi đây từ xa đã cảm nhận được khí tức của Long Nữ, đã tránh thoát thật xa.

- Chẳng lẽ những tên kia thật sự gạt ta? Không thể nào đâu!

Lăng Tiếu cau mày lẩm bẩm.

Thực lực đám người Hậu Minh không quá cường đại, dám lừa gạt Lăng Tiếu ra biển nhất định có mưu đồ, hẳn phải có cường giả đến tiếp ứng bọn hắn mới đúng.

Thế nhưng suốt hai ngày Lăng Tiếu đã đi thật xa, trên đường gặp gỡ không ít người nhưng không thấy dấu hiệu của Thiết Thủy dong binh đoàn, cũng không có khí tức làm cho hắn đặc biệt kiêng kỵ, hắn có thể khẳng định những người kia không quan hệ gì với đám người Hậu Minh.

- Chẳng lẽ ta tìm lầm phương hướng sao?

Lăng Tiếu lại nói.

Hải vực mờ mịt, không phân được đông tây nam bắc, mà Lăng Tiếu tìm kiếm không mục đích, tìm lầm phương hướng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Lăng Tiếu thoáng do dự, cuối cùng phải đổi hướng tiếp tục tìm kiếm.



Ở hướng đông nam từ vị trí của Lăng Tiếu, trên một hòn cô đảo.

Hòn cô đảo này thật kỳ lạ, nham thạch màu đỏ đậm, mà cỏ dại sinh trưởng nơi này cũng màu đỏ, bởi vậy được gọi tên là Hồng Nham đảo.

Tuy nó là cô đảo, nhưng không ít dong binh ra biển đều biết sự tồn tại của nó.

Thật nhiều dong binh đi tới gần nơi này sẽ lưu lại Hồng Nham đảo nghỉ ngơi, đồng thời cũng sẽ không tiến sâu vào hải vực.

Hồng Nham đảo được xem là dấu hiệu trước khi tiến vào tận sâu trong hải vực, cho dù là huyền đế có đi mà không về.

Cho nên thật nhiều dong binh sau khi đến nơi đây, thường thường cũng chuẩn bị quay trở lại lục địa.

Hồng Nham đảo nằm trên biển cả mờ mịt, thật bé nhỏ đến mức như không đáng giá được nhắc tới.

Nhưng nó cũng là hòn đảo duy nhất trong vạn lý hải vực nơi đây, cũng là hòn đảo lớn nhất khu vực này.

Trên cô đảo, mấy trăm lá cờ đang tung bay.

Trên một lá cờ thêu một đầu lâu dữ tợn, hiển lộ khí tức tà ác, phối hợp cùng hai chữ “Khô Lâu”. Một lá cờ khác thêu vài đạo vằn nước, còn có hai chữ “Thiết Thủy”. Ngoài ra còn một mặt cờ thêu ba màu đan xen nhau, lấy màu trắng làm chủ yếu, đỏ cùng lam làm phụ, ở giữa lóe ra một vầng trăng tròn, còn có hai chữ “Tam Nguyệt”.

Trên hải vực, ba mặt cờ này đại biểu cho ba đại dong binh đoàn, theo thứ tự là Khô Lâu dong binh đoàn, Thiết Thủy dong binh đoàn, Tam Nguyệt dong binh đoàn.

Ba đại dong binh đoàn bình thường không giao tế lẫn nhau quá nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn phát sinh xung đột với quy mô nhỏ.

Nhưng hiện tại bọn hắn đều hội tụ trên Hồng Nham đảo, thật có chút kỳ quái.

Ba dong binh đoàn đều chiếm cứ một phương hạ trại, ở giữa có một lều trại lớn nhất, bên trong truyền ra thanh âm nghị luận.

- Lão Thiết, chúng ta đã ở đây chờ bảy ngày, người của ngươi thật sự có thể hấp dẫn con cá kia đến đây sao?

Một trung niên hán tử thô lỗ lớn giọng quát.

Nhìn hán tử kia vô cùng xấu xí, nhưng tinh khí mười phần, trên cổ đeo một chuỗi trang sức bằng khô lâu, cơ thể cứng rắn, vô cùng dữ tợn.

Hắn chính là đoàn trưởng Khô Lâu dong binh đoàn Lữ Nghĩa, được xưng “Khô Lâu Đế”, đã có tu vi huyền đế trung giai đỉnh phong.

Người hắn vừa nói chuyện là một lão giả, tên Thiết Lệnh Công, mới đột phá huyền đế trung giai chưa lâu, là đoàn trưởng Thiết Thủy dong binh đoàn.

Ở nơi này ngoại trừ hai người bọn họ, còn có năm sáu người, khí tức đều đạt tới tu vi huyền đế.

Một nữ nhân đứng bên cạnh Thiết Lệnh Công chính là Âm Hà, chính là người mà Lăng Tiếu đang tìm kiếm.

Hiện tại bà ta đã trở thành huyền đế đê giai, khí chất nâng cao một bước, dáng người phong vận càng thêm có tư bản dụ hoặc nam nhân.

Lữ Nghĩa đặt câu hỏi xong, lại có một gã huyền đế mở miệng nói:

- Lần này tam đoàn chúng ta hội tụ, kết quả đừng biến thành uổng công chờ đợi một hồi, thù lao của Thiết Lệnh Công ngươi tuyệt đối không được thiếu!

Người này tu vi huyền đế đê giai đỉnh, thực lực xếp thứ ba nơi này, hắn là đoàn trưởng Tam Nguyệt dong binh doàn Liễu Tam Nguyệt.

Thiết Lệnh Công bưng chén rượu uống cạn nói:

- Các ngươi yên tâm, nếu lão Thiết này đã mời các ngươi đến, chắc chắn sẽ không để các ngươi đi uổng phí một chuyến, đến lúc đó chỉ mong các ngươi đừng lâm trận bỏ chạy là tốt nhất.

- Đây là tự nhiên, chúng ta cũng không phải ngày đầu tiên đi ra hỗn, chỉ cần hắn dám đến, Hồng Nam đảo là nơi táng thân của hắn!

Lữ Nghĩa thật tự tin quát.

- Không sai, ở địa phương khác có lẽ chúng ta không đủ thực lực gọi nhịp với Tiếu Ngạo cung, nhưng ở trên hải vực mặc kệ đến bao nhiêu người đều tặng mạng, đầu của Lăng Tiếu khẳng định lấy được, chỉ sợ hắn sẽ không đến mà thôi!

Liễu Tam Nguyệt uống rượu, ánh mắt không hề che giấu dục vọng với Âm Hà.

- Như thế tốt lắm, Âm Hà, đến rót rượu cho hai vị đại đương gia, tâm bệnh của ngươi không bao lâu nữa là có thể tiêu trừ.

Thiết Lệnh Công cười nói.

Vẻ mặt Âm Hà tươi cười như hoa, lắc nhẹ vòng eo, ngón tay nhấc lên bầu rượu rót vào trong chén, mị nhãn như tơ nhìn Liễu Tam Nguyệt cùng Lữ Nghĩa nói:

- Tiểu nữ tử đa tạ hai vị đại nhân giúp đỡ, ngày sau nếu có gì cần làm, tất sẽ dốc sức giúp đỡ!

Bình Luận (0)
Comment