Đông Phương Tinh nhìn Lăng Tiếu chằm chằm không nháy mắt, tình ý dạt dào không cần nói cũng biết.
- Chỉ có nam nhân như vậy mới xứng đôi với Đông Phương Tinh ta!
Giờ khắc này nội tâm Đông Phương Tinh vô cùng kiên định nhủ thầm.
Lăng Tiếu mới bao nhiêu tuổi đây, chẳng qua chỉ mới ba mươi, đã đạt tới đế cấp đúng là thượng cổ khó gặp.
Nhưng Lăng Tiếu đã đạt tới.
Nếu hắn không phải được nhận định là đệ tử duy nhất của Tà Đế, chỉ sợ không ít người đều nghĩ hắn là một thánh giả chuyển sang kiếp khác sống lại.
Bằng không tốc độ tiến giai của hắn làm sao nhanh chóng như thế.
Thượng Quan Vân nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, hắn mới đột phá thiên tôn cao giai không lâu, đây là ỷ lại thật nhiều tài nguyên trong gia tộc bồi dưỡng cùng việc tu luyện Thiên Hoa Giới thần công mới đạt được.
Mấy năm trước cuộc chiến giữa Lăng Tiếu cùng Vũ Bất Phàm, kinh động thiên hạ!
Thượng Quan Vân đương nhiên có khát vọng cùng hai người một trận chiến, bởi vì Thiên Hoa Giới thần công của Thượng Quan gia cũng có được uy lực vượt cấp khiêu chiến.
Nhưng hôm nay gặp được Lăng Tiếu, người ta đã đột phá huyền đế, điều này thật sự làm người cảm thấy khó chịu.
Trong đồng cấp bậc hắn tin tưởng có thể khiêu chiến Lăng Tiếu, nhưng hiện tại hắn lại không dám tự tin.
- Nam nhân như vậy thật cường đại ah!
Nhưng Thượng Quan Vân không có nửa điểm ý tứ đố kỵ, chỉ có ý thưởng thức nồng đậm, mà ánh mắt hắn nhìn Lăng Tiếu cũng trở nên khác thường.
- Tốt, tốt lắm, không hổ là nam nhân mà tiểu Tinh nhà ta để ý, ngươi có nguyện ở rể Đông Phương gia, trở thành phò mã, chúng ta sẽ toàn lực bồi dưỡng cho ngươi thành tài!
Đông Phương mỗ mỗ thật vui vẻ nói.
Tuy dung mạo Thượng Quan Vân mỹ lệ hơn Lăng Tiếu, nhưng Lăng Tiếu lại có được khí lực cường tráng dương cương của nam nhân, hơn nữa còn là huyền đế thật trẻ tuổi, điều này làm Đông Phương mỗ mỗ yêu thích.
Bình thường bà luôn bế quan, rất ít rời khỏi gia tộc, cũng rất ít chú ý chuyện bên ngoài, không hề nghe nói sự tích của Lăng Tiếu, càng không biết Tiếu Ngạo cung đã ngang hàng cùng Đông Phương gia, vì vậy mới nói như thế.
- Mỗ mỗ, Lăng cung chủ là nhất phương kiêu hùng, thế lực của Tiếu Ngạo cung ngang ngửa với những thế lực như Cổ gia, Sát Thiên cùng Hắc Ma môn!
Đông Phương Quân đành phải lên tiếng nói.
Bằng không làm ra chuyện gì buồn cười, như vậy bọn hắn sẽ bị mắng.
- Có được kỹ năng như vậy, xem ra lão bất tử này ngăn cách với bên ngoài quá lâu, lại không ai nói cho ta biết việc này!
Đông Phương mỗ mỗ khó chịu nói.
Tính tình bà nóng nảy, bên trong Đông Phương gia không ai dám chọc giận, có ai dám đi báo việc này, quấy rầy bà thanh tu đây.
- Mỗ mỗ, lần trước cháu mang về Sinh Mệnh Tuyền Dịch là lấy của hắn!
Đông Phương Tinh ghé vào tai Đông Phương mỗ mỗ nói.
- Ân, tiểu tử không sai, vậy ngươi kết hôn với hắn mới là lựa chọn tốt nhất.
Đông Phương mỗ mỗ nói, tiếp theo nhìn ba người Thượng Quan gia:
- Các ngươi trở về đi, tên tiểu tử ẻo lả này không xứng với tiểu Tinh nhà ta đâu!
Đông Phương mỗ mỗ dùng giọng điệu hoài nghi tuyên án hôn sự giữa hai gia tộc đã chấm dứt.
Trong lòng Đông Phương Tinh thả lỏng xuống, nàng vốn định đợi đến ngày hôn lễ sẽ nói việc này với mỗ mỗ, cũng may đường ca nàng đúng lúc trở về, cứu lại hạnh phúc của nàng.
- Mỗ mỗ, việc này…
Đông Phương Quân khó xử.
Hôn sự giữa gia tộc bọn họ cùng Thượng Quan gia đã tuyên cáo thiên hạ, đột nhiên làm ra thay đổi, như vậy đem Thượng Quan gia ném nơi nào, đưa thế lực khắp thiên hạ bỏ đi đâu?
- Cứ làm theo lời nói của ta, đưa trả quà tặng của bọn họ, bổ sung thêm tặng lễ xem như Đông Phương gia giải thích đi.
Đông Phương mỗ mỗ khoát tay nói.
Bà cũng không phải người không hiểu lý lẽ, còn biết bồi thường cho Thượng Quan gia.
- Đông Phương mỗ mỗ, ngươi làm như vậy thật tổn hại hai nhà kết minh!
Một huyền đế Thượng Quan gia đứng ra bất mãn quát.
Huyền đế còn lại cũng nói:
- Không sai, đã định ngày đại hôn, lại nói phế thì phế, bảo chúng ta làm sao về gia tộc giao phó!
Vẻ mặt Thượng Quan Vân thật khó xem, mặc dù không nói lời nào, cũng đại biểu hắn không cam lòng, đương nhiên nội tâm hắn nghĩ ra sao chỉ có hắn mới biết.
- Vậy các ngươi muốn như thế nào?
Đông Phương mỗ mỗ chấn động long trượng, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn bọn họ.
Bọn họ đồng thời thối lui ra sau mấy bước, cũng không bị thương tổn.
- Mỗ mỗ nguôi giận!
Đông Phương Quân kinh hô một tiếng, tiếp theo nói:
- Tiểu Tinh, cha hỏi con, chẳng lẽ con nguyện ý gả cho Lăng cung chủ, con cũng biết hắn đã có nhiều phu nhân, con gả cho hắn cũng không biết làm tiểu thiếp thứ mấy đâu, con cần gì chứ!
Chuyện cho tới bây giờ, Đông Phương Quân chỉ có thể giải quyết trên thân đương sự.
- Nguyên lai tiểu tử này còn hoa tâm như thế, như vậy đi, ngươi từ bỏ toàn bộ nữ nhân của ngươi, cưới tiểu Tinh nhà ta đi!
Đông Phương mỗ mỗ giận dữ nhìn Lăng Tiếu nói.
Lời nói của Đông Phương mỗ mỗ thật bá đạo, chỉ vài câu nói đã phế bỏ hôn ước hai nhà, hiện giờ còn buộc Lăng Tiếu bỏ rơi thê tử, thật sự là không chút lý lẽ.
Ba người Thượng Quan gia đều nhìn Lăng Tiếu với ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Đôi mắt Đông Phương Tinh nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, chờ mong đáp án.
Nhưng bằng vào sự thông tuệ của nàng đã sớm đoán được đáp án chân chính, nhưng chỉ phải đợi hắn tự mình nói ra mà thôi.
- Tiền bối, lời này của ngươi thật ép buộc, Lăng Tiếu này mặc dù hoa tâm, nhưng ta đối với các nàng đều thật lòng, vô luận là ai ta cũng không bỏ qua, hôm nay ta đến Đông Phương gia chỉ vì lời ước hẹn, Đông Phương cô nương lựa chọn thế nào là do chính bản tâm của nàng.
Lăng Tiếu lớn tiếng đáp.
Đúng như lời của hắn, mỗi nữ nhân đều là người hắn yêu nhất, muốn hắn buông tha cho ai đều là chuyện không thể nào.
- Hay là ngươi cảm thấy được tiểu Tinh nhà ta không xứng với ngươi?
Đông Phương mỗ mỗ tức giận trừng mắt nhìn Lăng Tiếu nói.
- Không, Đông Phương cô nương xinh đẹp vô song, là nữ tử tốt thế gian khó gặp, nhưng ta đã sớm có thê thiếp, thật không thể bỏ rơi họ.
Lăng Tiếu lên tiếng, sau đó nhìn Đông Phương Tinh nói:
- Đông Phương cô nương, ban đầu lúc ở Chiến Loạn Uyên ta nhất thời xúc động cùng nàng kích chưởng làm thệ, mà ta cũng từng nói với nàng ta có nữ nhân khác, hiện giờ nàng còn nguyện đi theo ta hay không phải do nàng lựa chọn, ta tuyệt đối sẽ không có bất cứ ý kiến gì.
- Đồ hỗn trướng, lại không muốn vứt bỏ nữ nhân của ngươi, lại muốn cả tiểu Tinh nhà ta, thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy, cút ra ngoài cho ta!
Đông Phương mỗ mỗ nổi giận.
Nghe ý tứ của Lăng Tiếu, tựa hồ hắn cũng không quá để ý cháu của mình, điều này làm cho bà thật căm tức.
Bà tuyệt đối không cho phép cháu của mình làm tiểu thiếp cho Lăng Tiếu.
- Quấy rầy, Mỹ Anh, chúng ta đi!
Lăng Tiếu nói đi liền đi, thật sự dứt khoát.
Hắn đã theo lời hẹn mà đến, về phần kết quả đã không còn trọng yếu.
- Ngươi chờ một chút!
Đông Phương Tinh hô to một tiếng, ngăn trước mặt Lăng Tiếu.