Khi Tiếu Ngạo cung tuyển nhận đệ tử, bởi vì thiên phú chế dược xuất sắc nên Tề Dương được Ô Phục lựa chọn.
Ô Phục cảm thấy được hài tử này bất phàm, liền đưa tới chỗ Hàn lão, Hàn lão khảo nghiệm hắn một phen, lập tức thu làm đệ tử, địa vị còn cao hơn cả các chủ Ô Phục, mà hài tử kia chỉ mới mười lăm tuổi, là con cháu của luyện dược thế gia đã xuống dốc.
- Gặp qua sư thúc!
Tề Dương nho nhã hành lễ với Lăng Tiếu.
Hắn không gọi Lăng Tiếu là cung chủ, mà gọi sư thúc, đây là do Hàn lão yêu cầu.
Trước đây mỗi khi Lăng Tiếu có thời gian rảnh rỗi thường cùng Hàn lão trao đổi tâm đắc trong luyện dược.
Mặc dù Hàn Khai có kinh nghiệm nhiều hơn Lăng Tiếu, nhưng chỉ là kiến thức phong phú, riêng về tinh diệu vẫn không nắm giữ thành thạo như Lăng Tiếu.
Vì vậy Hàn Khai tâm huyết dâng trào nhất định nhận Lăng Tiếu làm sư đệ, hơn nữa Lăng Tiếu nhận truyền thừa từ Dược tông, xưng hô sư huynh đệ cũng không gọi là chiếm tiện nghi, Lăng Tiếu cũng vui vẻ thừa nhận.
Lăng Tiếu hỏi:
- Tề Dương, đi theo sư phụ ngươi học tập thế nào?
Tề Dương lộ ra bộ dạng thật thà phúc hậu gãi đầu nói:
- Hết thảy hoàn hảo vậy!
- Vậy là tốt rồi, sư phụ ngươi ký thác kỳ vọng với ngươi, tuyệt đối đừng cô phục tâm ý của hắn!
Lăng Tiếu nói một câu sau đó trực tiếp đi vào phòng.
Tề Dương nhìn theo bóng lưng Lăng Tiếu, lẩm bẩm:
- Tuy sư phụ thật lợi hại, nhưng sư thúc mới là mục tiêu mà ta muốn truy đuổi!
- Tiểu tử ngươi sao có rảnh chạy tới chỗ ta đánh gió thu đây?
Hàn Khai ngồi trên bồ đoàn thản nhiên hỏi.
- Sư huynh có phải trách sư đệ đến quấy nhiễu ngươi thanh tu ah!
Lăng Tiếu không khách khí ngồi xuống cười nói.
Lần này Lăng Tiếu đến mục đích là hỏi thăm Hàn Khai về loại hỏa chủng quỷ dị tiềm phục trong thân thể Xích Cương là loại hỏa diễm cấp bậc nào, để trong lòng hắn có sự chuẩn bị, xem hỏa diễm kia có phải loại mà hắn chờ mong hay không.
- Cái gì, một loại linh thú bạch xà công kích gã huyền đế kia, lưu lại hỏa diễm ngưng hình bạch xà văn, làm cho một gã huyền đế muốn khu trừ cũng không được?
Hàn Khai nghe xong lời kể của Lăng Tiếu có chút kinh ngạc hỏi.
- Không sai, không biết sư huynh có từng nghe nói qua về loại dị hỏa này hay không?
Lăng Tiếu gật đầu đáp.
Hàn Khai lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau trong mắt lóe tinh quang nói:
- Nếu như ta đoán không lầm, đó hẳn là một loại linh thú biến dị do địa hỏa đã tiếp cận thiên hỏa ôn dưỡng mà tạo ra.
Lăng Tiếu chú ý lắng nghe, hắn cũng muốn biết có phải chính là loại hỏa chủng như trong trí nhớ truyền thừa lưu lại hay không.
- Bạch diễm có thể biến hóa ẩn núp, có khả năng là loại địa hỏa đứng hàng thứ ba – Cực Diễm Hình Hỏa! Cũng chỉ có loại địa hỏa này mới có thể ôn dưỡng ra loại linh thú biến dị kia, có thể đem hỏa diễm lưu lại trong vết thương mà ăn mòn sinh cơ như thế.
Hàn Khai khẳng định nói.
- Ta cũng cảm thấy đó là Cực Diễm Hình Hỏa, nghe nói từng xuất hiện qua thời thượng cổ!
Lăng Tiếu lộ vẻ hưng phấn đáp.
- Cơ duyên của tiểu tử ngươi thật cường đại ah, hỏa diễm này rất có cơ hội trở thành thiên hỏa, dù lão gia hỏa như ta cũng phải động tâm!
Hàn Khai hâm mộ nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói.
Địa hỏa đều phi thường trân quý, huống chi là loại địa hỏa cao giai có thể tiến hóa thành thiên hỏa thì càng thêm khó tìm.
Nhưng muốn thu phục thật không dễ dàng, phải biết rằng kể cả huyền đế trung giai Xích Cương cũng không chống cự được!
- Ha ha, không có biện pháp, ai bảo nhân phẩm của ta tốt đâu!
Lăng Tiếu thoải mái cười nói, giống như loại dị hỏa kia đã thuộc về hắn.
- Nếu không phải Tề Dương còn nhỏ, nói không chừng ta làm mặt dầy cho ngươi đem nó tặng cho ta ah!
Hàn Khai nói một câu, biểu hiện sự cưng chiều của mình đối với đệ tử.
- Sư huynh không cần lo lắng, trước đánh vững trụ cột cho hắn, ngày sau tìm thiên hỏa cho hắn cũng không thành vấn đề!
Lăng Tiếu nói.
Nếu là loại địa hỏa khác, Lăng Tiếu có lẽ sẽ nhường lại, bởi vì hắn có thiên hỏa nên có thêm hỏa chủng nào cũng không ảnh hưởng lớn, mấu chốt là vì loại dị hỏa kia lại có tác dụng thật lớn đối với hắn.
Một tháng thời gian nhanh chóng trôi qua, Xích Cương hồi phục tu vi trung giai, dùng Huyền Đế đan đạt tới cảnh giới cao giai.
Cảnh giới tăng lên, địa vị của hắn trong cung cũng đã vững vàng.
Xích Cương vừa đột phá thành công, lập tức đến tìm Lăng Tiếu, thực hiện lời nói của mình đưa Lăng Tiếu đi đến nơi tuyệt địa mà hắn đã phát hiện.
Nam Uyên là địa giới của Âu Dương gia, Tử Lôi tông, Vạn Hoa tông cùng Cố gia.
Trong địa vực này đồng dạng có đủ nơi cấm địa, bên trong có Nam Cổ Lĩnh là cấm địa hung hiểm nhất.
Đây là một dãy sơn lĩnh kéo dài, không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm, là cấm địa nổi danh tương tự như Tử Vong sơn mạch trong Trung Vực.
Bên trong tràn đầy cổ thụ che trời, kỳ hoa linh thảo, linh thú tràn ngập.
Tương truyền Nam Cổ Lĩnh là tổ địa của thần thú Phượng Hoàng bộ tộc, chúng nó sinh tồn tận sâu trong Nam Cổ Lĩnh, thế nhân khó gặp.
Bất quá nơi này từng ẩn hiện thánh điểu Thanh Loan, đây là linh thú cấp cao mang huyết mạch của Phượng Hoàng bộ tộc.
Lăng Tiếu cùng Xích Cương đi gấp ngày đêm, suốt một tháng thời gian mới đến Nam Cổ Lĩnh.
Lăng Tiếu nhìn dãy sơn lĩnh mênh mông bát ngát lẩm bẩm:
- Đều nghe nói dựa núi ăn trong núi, xuống nước ăn dưới nước, một mảnh khu vực cấm như Nam Cổ Lĩnh tuy rằng hung hiểm, nhưng lại nuôi sống cả một phương Nam Uyên.
- Đúng vậy, nếu không có một mảnh sơn lĩnh này, cũng không tụ tập bốn thế lực lớn một phương!
Xích Cương cảm khái nói.
Hắn là người Nam Uyên, từng thành lập một dong binh đoàn trong Nam Cổ Lĩnh, uy danh hiển hách, là nhân vật mà cả bốn thế lực đều muốn mượn sức.
Nhưng sau khi hắn bị thương, đem dong binh đoàn truyền cho huynh đệ kết nghĩa, chạy tới Tiếu Ngạo cung, bây giờ xem như quay về chốn cũ.
- Ân, đi thôi. Ta không có nhiều thời gian dây dưa ở nơi này!
Lăng Tiếu lên tiếng, bay thẳng vào tận sâu trong Nam Cổ Lĩnh, nội tâm của hắn chỉ lo lắng sẽ xảy ra biến cố, nếu bị người khác thu lấy Cực Diễm Hình Hỏa trước mình thật sự quá đáng tiếc.
Xích Cương cũng tăng nhanh tốc độ đi phía trước dẫn đường.
Địa phương Xích Cương bị thương nằm tận sâu trong Nam Cổ Lĩnh, hai người đều có thực lực huyền đế nên toàn lực phi hành cũng tìm vài ngày thời gian mới đến gần nơi kia.
Nhưng khi đến gần đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Nơi này đã bị Âu Dương gia phong tỏa, người nhàn rỗi không được đi vào!
Một nhóm võ giả mặc trang phục thiên tôn cùng địa hoàng ngăn cản trước mặt Lăng Tiếu cùng Xích Cương quát.
Bọn hắn đều cưỡi trên linh thú lục giai, uy phong lẫm lẫm.
- Nguy rồi, chẳng lẽ bị người khác nhanh chân đến trước sao?
Lăng Tiếu lập tức hô thầm.
- Cung chủ, việc này…
Xích Cương cũng nghĩ như vậy, nhìn Lăng Tiếu dò hỏi.
- Đây không phải khu vực trực thuộc Âu Dương gia bọn hắn, trực tiếp đi vào!
Lăng Tiếu thản nhiên nói một câu, trực tiếp lướt động thân ảnh đi về phía trước.