Hiện nay thực lực của hắn tăng lên nhiều như vậy, cảm giác được có lẽ có mấy phần nắm chắc luyện chế ra được một viên Bát Phẩm đan dược đích thực. Huống hồ Giải Độc Đan là một loại đơn giản nhất trong số tất cả đan dược.
- Thôi đi, việc này có lẽ đừng xen vào!
Lăng Tiếu nhiều lần do dự rồi vẫn quyết định không đi kiếm mấy thứ bên ngoài ấy. Nếu mà tự tay đập vỡ chiêu bài của mình thì đó thật sự là mất nhiều hơn được.
Lăng Tiếu đã có quyết đoán, liền chạy đến Truyền Thâu Trận của thành trì này, chuẩn bị mượn đường quay trở về thành Phong Vân.
Chỉ là lúc chạy tới Truyền Thâu Trận, cũng vừa khéo có một đám người chạy vụt qua. Mà đám người này ai nấy đều là nữ nhân dáng người xinh đẹp, bọn họ đều là đầu đội mũ có chàng mạng rủ xuống, làm cho người ta không nhìn rõ diện mạo của bọn họ.
Bọn họ tựa hồ phi thường vội vàng, ai nấy đều là đạp không chạy đi.
Lăng Tiếu liếc mắt nhìn bọn họ, lập tức đưa ra suy đoán bọn họ hẳn là đúng là người của Vạn Hoa Tông.
Lăng Tiếu không tính toán tranh thời gian với bọn họ, nên nhường một con đường cho bọn họ đi sát qua bên cạnh.
Chúng nữ tỏa ra một làn hương thơm nhàn nhạt, khiến cho Lăng Tiếu có một lúc hơi thất thần. Hắn sờ sờ mũi mà âm thầm nói ở trong lòng
- Mùi thơm ngát thanh nhã, mùi vị vẫn còn thật khá. Cũng không biết vóc người thế nào?.
Lăng Tiếu tuy là đáp ứng với nữ nhân của mình không hề đi trêu chọc nữ nhân khác nữa. Chính là trước mắt lại có một nhóm nữ nhân vóc người xinh đẹp như vậy thì cũng khó tránh khỏi nhìn thêm vài lần. Nhất là nhìn chăm chú nữ nhân dẫn đầu kia. Bộ ngực căng tròn kia, eo lưng mảnh khảnh, thân hình uyển chuyển giống như dương liễu với tư thế lắc lư theo nhịp bước đi liên tục, càng là khiến cho hắn không nhịn được đành nuốt nước bọt một phen.
Với kinh nghiệm nhiều năm quan sát của hắn mà xét, thiếu nữ này tuyệt đối là mỹ nữ siêu quần xuất chúng.
Ngay lúc đám nữ nhân kia chạy đến trước Truyền Thâu Trận, nữ nhân dẫn đầu quay người lại nhìn về hướng Lăng Tiếu.
Nàng kia dùng tay ra ra hiệu đối với người phải đem Thú Đan đi ra ngoài để dừng người lại. Ngay sau đó nàng ta lại đi về hướng tới Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu sờ sờ mũi mà ở trong lòng âm thầm tự nhủ
- Chẳng lẽ nàng này đối với bản cung vừa thấy đã yêu, cái này... cái này thì không được, không được. Bản cung chính là đàn ông đã có phu nhân!
Lăng Tiếu tuy là nghĩ như vậy, thế nhưng ánh mắt cũng không rời nổi thân hình thiếu nữ này. Dáng người thướt tha nhiều vẻ kia, bước đi thanh nhã giản dị. Không gì không khoe ra cảm giác dụ hoặc của tiểu thư khuê các.
Nàng kia càng chạy càng nhanh, chỉ trong vài hơi thở liền đi tới trước mặt Lăng Tiếu. Một mùi hương xử nữ thoang thoảng tỏa ra bốn phía, khiến cho người ta say mê.
Lăng Tiếu cũng không dám phân tâm. Mặc dù hắn không hề cảm nhận được thiếu nữ này lộ ra địch ý. Nhưng ai mà biết liệu có thể là người do kẻ địch của hắn phái tới ám sát hắn hay không.
- Thật đúng là Lăng huynh... Không, hẳn là Lăng Cung Chủ mới đúng!
Nàng kia phát ra âm thanh hàm chứa vài phần mừng rỡ mà giật mình la lên.
Thiếu nữ này có đôi mắt hiền hậu trong veo, làm cho người ta có một loại cảm giác lập tức sinh thiện cảm.
- Ách... ngươi là?
Lăng Tiếu chần chờ một chút rồi hỏi. Tại Nam Uyên địa giới hắn cũng không nghĩ tới sẽ có người nhận ra hắn.
Ngay sau đó, nàng kia kéo cái mũ có chàng mạng, để lộ ra một gương mặt tinh xảo giống như thiên nhiên điêu khắc mà thành.Ngũ quan phối hợp hoàn mỹ không thể chê, mắt nhung kia sáng lên, lông mi dài cong vút, mũi ngọc thanh tú rất vừa vặn, đôi môi đỏ tươi, mái tóc như rủ xuống thác nước. Cả người giống như tiên tử Hằng Nga ở trên trăng tròn,đẹp đến rung động lòng người.
- Lăng Cung Chủ không biết vẫn còn có nhớ tiểu nữ tử Hoa Phiêu Nguyệt hay không?
Thiếu nữ cười hỏi. Dưới nụ cười này của nàng, vẫn thấy sự lo buồn nhè nhẹ khó lòng giấu đi ở trên gương mặt.
Hoa Phi Tuyết và Hoa Phiêu Nguyệt, là hai đóa xinh tươi đẹp nhất ở Nam Uyên, là nhân vật đứng đầu thế hệ mới Vạn Hoa Tông. Số người theo đuổi bọn họ giống như khách qua sông, nhiều không kể xiết.
Lăng Tiếu xác thật nhận ra được Hoa Phiêu Nguyệt. Loại mĩ nữ cấp bậc giống như thế này thì từ trước tới nay hắn có bản lĩnh nhìn lướt qua không xem kĩ.
Vào lúc chính mình tham gia tranh giành Hoàng bảng thì trước khi gia nhập Chiến Loạn Uyên Lăng Tiếu đã nhìn thấy nàng.
- Thì ra là Hoa Phiêu Nguyệt, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!
Lăng Tiếu chắp tay đáp lại cũng khá khách khí.
- Lăng Cung Chủ ngươi thật là khách sáo, hiện nay ngươi là chủ nhân một cung. Lại há là thân phận tiểu nữ chúng ta có khả năng bằng được.
Hoa Phiêu Nguyệt sanh khi cung kính nói một câu, lại tiếp tục hỏi
- Không biết Lăng Cung Chủ là muốn đi tới chỗ nào đây?.
Hoa Phiêu Nguyệt vẫn còn thật không nghĩ tới ở nơi này có thể gặp được Lăng Tiếu. Nam nhân thần kỳ này đã từng cùng nàng tiến vào Chiến Loạn Uyên, dự thi một lần đã đoạt được ngôi vị đệ nhất hoàng tọa nên sớm đã là khắc sâu ấn tượng cho nàng. Sau này lại nghe được đủ loại chiến tích về Lăng Tiếu càng khiến cho nàng thán phục không thôi. Đối với Lăng Tiếu nàng đã sớm đánh giá là có thể dùng từ " nam nhân hiếm thấy" để hình dung.
Hiện nay gặp lại hắn, mới nhìn kỹ rõ ràng, nam nhân này lại còn có một gương mặt anh tuấn phi phàm, đúng là khiến cho nàng rất dễ dàng sinh ra thiện cảm.
Lăng Tiếu cười nhạt một cái rồi nói
- Chỉ là trên đường đi qua nơi đây, đang muốn mượn lối quay trở lại.
- A, nơi này là địa bàn của Vạn Hoa Tông chúng ta. Lăng Cung Chủ tự mình giá lâm, nếu như Vạn Hoa Tông chúng ta không tận tình làm chủ chẳng phải là nói chúng ta không hiểu đạo đãi khách. Không biết Lăng Cung Chủ hân hạnh đến Vạn Hoa Tông chúng ta ngồi một chút chăng?
Hoa Phiêu Nguyệt mời mọc cũng khá nhiệt tình.
Người không biết tình huống còn tưởng rằng Hoa Phiêu Nguyệt thật sự là động lòng đối với Lăng Tiếu.
Kỳ thật, Hoa Phiêu Nguyệt trái lại có tính toán khác.
Lão Tông chủ của bọn họ, cũng là Thái Sư phó của nàng bị trúng độc của Bách Độc Ngô Công Vương, thế gian khó tìm được giải dược khắc chế độc tính. Chỉ có Bát Phẩm đan dược có khả năng giải.
Mà Lăng Tiếu sớm đã là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, thân phận này đã sớm không là bí mật gì.
Hoa Phiêu Nguyệt cũng là khẩn cấp chạy loạn tìm thầy, mặc dù không mong đợi Lăng Tiếu trăm phần trăm có thể giải độc cho lão Tông chủ của nàng. Có điều đó cũng là một phân hy vọng, hơn nữa thời gian quá mức cấp bách vội vàng thì còn biết đi chỗ nào tìm Bát Phẩm Luyện Dược Sư đây?
Lăng Tiếu sao lại không biết Hoa Phiêu Nguyệt đang phô trương một chút thủ đoạn nhỏ.
Nói cho dễ nghe là mời mọc hắn đi làm khách, trên thực tế khẳng định là vì chuyện của lão Tông chủ trong tông phái bọn họ.
Lăng Tiếu thật cũng không muốn bóc trần. Chỉ là hắn vừa mới quyết định rời đi thì hiện tại lại cho hắn một lựa chọn khác, quả nhiên là khiến cho hắn gặp khó khăn.