Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1468

Thần đỉnh tất nhiên là khó được, nhưng mà mất mạng đi rồi thì cũng không có cơ hội mà dùng.

Lăng Tiếu bắt đầu hành động!

Những gốc linh thảo kia như thể không gió mà bắt đầu tự động trôi nổi. Đồng thời song chưởng của hắn múa may giống như mây bay nước chảy, Hỏa Diễm tím biếc giống như con Hỏa Long rít gào lao ra.

Cùng với ngọn lửa tím này vừa ra, mọi người ở chỗ này đều cảm giác được Hỏa Diễm luyện hóa của chính mình đều đã bị chịu sự áp chế nào đó, đều là sinh ra sự kiêng kỵ đối với loại lửa tím kia.

- Thiên Hỏa!

Trong đầu tất cả Luyện Dược Sư lập tức xuất hiện hai chữ này, ánh mắt trở nên càng thêm hâm mộ đố kị.

Động tác của Lăng Tiếu như gió, bóng dáng điềm tĩnh như núi, phong thái Luyện Dược Đại Sư vừa nhìn liền thấy không còn nghi ngờ.

Tốc độ chế thuốc thành mưa kia rõ ràng nếu so với hai người Lao Chiêm Đức cùng Công Tôn Thái Nhiên phối hợp tinh luyện thì hãy còn nhanh hơn không ít, vừa xem mà mọi người hoa cả mắt.

Bọn họ chỉ cảm thấy những tảng lớn những cơn mưa dược thủy mạnh mẽ rơi vào trong đỉnh, từng đợt mùi vị thơm ngát của tinh hoa linh thảo tràn ngập.

Người lành nghề vừa ra tay đã biết rõ có phải hay không. Bọn họ đều là lần đầu thấy Lăng Tiếu ra tay Luyện Đan, chỉ bằng thủ đoạn thế này là lập tức có khả năng kết luận trình độ tinh luyện linh thảo của Lăng Tiếu đều khiến cho bọn họ thấy tài ba hơn nhiều lắm.

Hoa Phi Tuyết cùng Hoa Phiêu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt nhung đều hiện ra vẻ kích động khó nén.

Bọn họ phảng phất đều thấy thời khắc mà Lăng Tiếu có khả năng ngưng tụ thành Bát Phẩm đan dược.

Duy độc Cát Thần trong ánh mắt lộ rõ sự không cam lòng ý. Trong lòng hắn âm thầm tự nhủ

- Tuyệt đối không thể để cho hắn thành công!.

Lấy ra linh thảo là một công việc phi thường tiêu hao tinh thần lực. Phải nắm giữ cho tốt cách lợi dụng bao nhiêu hỏa hầu mới có thể lấy ra tinh hoa tốt nhất của mỗi một gốc linh thảo khác loại hay không cùng bậc.

Lăng Tiếu tuy là hàng năm đại bộ phận thời gian dùng vào tu luyện, chính là đối với con đường Luyện Đan hắn cũng chưa từng buông lỏng. Huống hồ hắn có một ưu thế mà người khác khó có thể với tới. Đó chính là tinh thần lực mênh mông như biển kia của hắn cùng với trí nhớ truyền thừa đến từ dược thần.

Phương pháp Luyện Đan của Lăng Tiếu sớm đã trải qua muôn ngàn thử thách, hắn chế thuốc nhờ tài năng bẩm sinh càng làm người bình thường khó có thể với tới.

Các Luyện Dược Sư có mặt ở đây đều chính là nhân vật đạt tới cấp đại sư. Bọn họ nhìn thấy Lăng Tiếu hành động với phương pháp thành thạo như thế cùng với dàng vẻ dễ dàng thì rất khó tin tưởng liệu đây có phải là một Luyện Dược Sư không đến nửa năm. Ngược lại cảm giác so với bọn họ thì hắn là Luyện Dược Sư đã luyện tập thuật Luyện Đan từ rất lâu.

Tỷ muội Hoa Phi Tuyết cùng Hoa Phiêu Nguyệt không hiểu thuật Luyện Đan, nhưng mà trong mắt bọn họ thì dáng dấp Luyện Đan của Lăng Tiếu cũng có vẻ vô cùng tự nhiên đầy khí chất tướng soái, làm cho người ta có một loại cảm giác vui tai vui mắt, không khỏi làm bọn họ xem ra có hơi si mê.

Trên đời này không thiếu gì nam nhân khôi ngô tuấn tú, cũng không thiếu anh hùng. Nhưng mà nam nhân khôi ngô tuấn tú lại anh hùng thì cũng không thấy nhiều. Hơn nữa nam nhân kì tài toàn năng như Lăng Tiếu, tuyệt đối là độc dược cho bất cứ nữ nhân nào, bằng không bên cạnh hắn cũng không có được nhiều mỹ nữ thần phục.

Hai người bọn họ không khỏi nghĩ nếu như Lăng Tiếu sau khi luyện ra thành công Bát Phẩm đan dược có thể lại cùng dạng như Cát Thần lấy thứ này để uy hiếp bọn họ hay không, muốn bọn họ coi hắn là bầu bạn thì sao?

Sắc mặt Nhị nữ không khỏi có hơi hồng lên, xem ra càng thêm dụ dỗ động lòng người.

Thời gian Lao Chiêm Đức cùng Công Tôn Thái Nhiên lấy ra tinh hoa của linh thảo cũng cần đến nửa ngày. Mà Lăng Tiếu chỉ tốn ba lần nửa canh giờ cũng đã luyện hóa xong toàn bộ.

Tốc độ này vẫn còn là kết quả được Lăng Tiếu cố ý giảm bớt, bằng không tuyệt đối còn có thể nhanh hơn một chút.

Hắn sở dĩ làm như vậy là vì biết tầm quan trọng của lần này Luyện Đan này, không thể qua loa sơ suất được. Cho nên phải tranh thủ một lần là hoàn thành Luyện Đan nhiệm vụ, tuyệt không thể thất bại.

- Thực lực tăng lên quả nhiên là chuyện tốt!

Sau khi Lăng Tiếu tinh luyện xong một gốc cây linh thảo cuối cùng, hắn nhẹ nhàng mà thở phào một hơi dài.

Ngay sau đó, hắn cũng không có dùng Hồi Khí Đan Dược, bởi vẫn cảm giác được lực lượng trong cơ thể của mình vẫn còn mênh mông. Từ trong tay hắn xuất ra một viên Bát Giai Thú Đan đưa vào trong Dược Đỉnh.

Ngọn lửa tím trong tay của hắn bắt đầu gia tăng hỏa lực để đốt cháy, tinh thần lực cũng bắt đầu hóa ra hình dáng lưỡi dao sắc bén để phân chia năng lượng của Thú Đan.

Nếu đổi là lúc còn ở bậc Đê Giai Huyền Đế, hắn muốn luyện hóa Thú Đan này quả là không dễ dàng, giữa chừng còn phải nuốt Hồi Khí Đan Dược đến mấy lần.

Năm gần đây thực lực của hắn liền tăng lên hai bậc, khí tức cực kỳ hùng hậu. Đến Bán Thánh bình thường cũng không được mạnh mẽ như hắn. Hắn đã có thể so với lực lượng của Đê Giai Thánh Giả thông thường, nên cũng đã đủ cho hắn một hơi liền đi đến bước luyện hóa Thú Đan.

Đến sau khi luyện hóa xong Thú Đan, cộng với thời gian trước đây tinh luyện tinh hoa của linh thảo tính cho đầy đủ cũng chỉ mất có tám canh giờ. Tốc độ này đủ để đè ép tốc độ tinh luyện của hai người Lao Chiêm Đức cùng Công Tôn Thái Nhiên tới mức khó lòng đạt được.

Trong đầu mọi người đều hiện ra một câu nói

- Chẳng lẽ hắn thật sự có thể thành công?.

Vào lúc tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, Lăng Tiếu cũng đã là mồ hôi ướt đẫm, năng lượng thân thể của hắn cũng là tiêu hao đến không còn nhiều lắm. Đến thời điểm mấu chốt nhất, hắn không dám sơ suất liền nuốt vài viên hồi khí đan dược.

Hắn dùng tinh thần lực để củng cố tinh hoa của linh thảo cùng năng lượng Thú Đan, không để cho bọn chúng tiêu tan ít nhiều. Huống hồ Hắc Diệu Đỉnh cũng có công năng như vậy, bảo tồn hoàn hảo tất cả tinh hoa năng lượng, chỉ đợi Lăng Tiếu tiến hành đến thời khắc ngưng đan cuối cùng.

- Mụ nội nó, lần này không thành công liền xả thân. Bằng vào tài năng tuyệt thế của Bổn cung, không có chuyện gì không làm được!

Lăng Tiếu ở trong lòng âm thầm quát lớn động viên cho mình.

Ngay sau đó, trong Thức Hải của hắn có ba đại dị vật lóe ra. Hắn tự mình cũng bắt đầu vận dụng thần công để tụ tập linh khí.

Chỉ trong nháy mắt một lượng lớn linh khí đột nhiên tất cả đều như bầy ong mật xúm xít về hướng tới Luyện Dược Sư.

Vô số linh khí chuyểnh động đã tạo thành âm thanh "Vù vù", một cảm giác ướt át tràn ngập bên trong Luyện Dược Thất.

Tất cả mọi người bắt đầu trở nên kinh ngạc. Bọn họ rõ ràng cảm giác được linh khí này nhiều đến mức khủng bố ra sao. Lại chỉ là ngay trong khoảnh khắc đó tụ tập đổ ụp xuống mà đến, cho dù là Huyền Đế đỉnh cao đều khó có thể làm được đến như vậy.

Ở đây chỉ có Bích bà bà nhấp nháy đôi mắt già nua nhìn Lăng Tiếu, phảng phất như muốn nhìn thấu gan ruột hắn. Ở trong lòng bà thì thầm tự nhủ

- Tiểu tử này quả nhiên có chỗ kì dị cổ quái!.

Thời gian tụ kình kéo dài ước chừng mười hô hấp, lượng linh khí óng ánh trong suốt lượn vòng bên cạnh Lăng Tiếu đã khá là đậm đặc.

Đúng lúc này, Lăng Tiếu cao giọng quát một tiếng

- Ngưng cho ta!.

Song chưởng của hắn kết ấn hóa thành một mặt không gian phong tỏa lực lượng liền hướng tới Dược Đỉnh đè nén đi xuống.

Những linh khí này di chuyển cùng với song chưởng của hắn, giống như bị hắn chỉ huy nên tất cả đều ùa vào trong Dược Đỉnh.

- Bịch!

Năng lượng khủng bố khi dung hợp khẳng định sẽ phát sinh lực phản chấn cường đại.

Lăng Tiếu gắt gao cắn răng, lực lượng toàn thân hội tụ vào song chưởng gắt gao đè nặng cỗ lực phản chấn này, giữ cho chính mình không bị đánh bay.

Chỉ có gắt gao đè nén đại bộ phận lực lượng mới có thể làm cho sự thất thoát dược tính của đan dược giảm bớt. Đồng thời có thể hòa trộn lẫn nhau những linh khí này cùng tinh hoa của linh thảo và năng lượng của Thú Đan vào chung một chỗ, mới có thể ngưng tụ thành một viên đan dược hoàn thiện.

- Vù vù!

Trong nháy mắt này, ráng xanh đầy trời xuất hiện từ phía chân trời. Vô số những vầng sáng xanh này soi rọi Luyện Dược Thất đến sáng trưng. Hào quang này làm cho người ta cảm giác thư thái, làm cho người ta cảm giác được sự say mê kì ảo, giống như ráng tiên rọi xuống, tràn ngập sắc thái thần bí.

Lăng Tiếu đứng ở bên cạnh Dược Đỉnh bị lực lượng phản chấn của đan dược tác động làm trang phục trên người đều hư hại, để lộ ra thân hình rắn chắc cường tráng. Hắn cắn răng, song chưởng kết ấn gắt gao đè lên nắp Dược Đỉnh. Đến khi vầng sáng xanh chiếu rọi lên trên người hắn, hắn mới cảm giác được nỗi đau đớn trên người mình do bị đè ép đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm tích đâu nữa. Chỉ có cảm giác khoan khoái giống như đang đắm chìm trong ánh mặt trời, khiến cho hắn cảm nhận được sự tuyệt vời vô cùng vô tận.

Mọi người ở chỗ này đều bị một màn này làm cho kinh ngạc, mọi người ngây ra e rằng không sao dùng ngôn ngữ để thể hiện được.

Ráng xanh trên bầu trời ngưng kết hồi lâu không tiêu tan, mọi nỗi lo buồn của các đệ tử Vạn Hoa Tông tựa hồ đều bị những ánh sáng xanh này một lần quét sạch sành sanh.

- Ánh sáng thật rực rỡ xinh đẹp, nếu so sánh thì ánh sáng một ngày trước thật khó coi biết bao nhiêu.

- Đây là trời hiện dị tượng, nhất định là có Đại sư luyện chế ra đan dược nghịch thiên, lão Tông chủ của chúng ta lần này nhất định được cứu rồi.

- Thật tốt quá, không biết là vị Đại sư nào lợi hại như thế, chúng ta nhất định phải cảm tạ thật tốt vị đại sư này.

- Thật sự là ông trời phù hộ Vạn Hoa Tông chúng ta... Thật sự là ông trời phù hộ Vạn Hoa Tông chúng ta....

...

Vầng sáng xanh một mực kéo dài liên tục, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiêu tan.

Lăng Tiếu đứng ở trước Dược Đỉnh vẫn đang kết ấn, tựa hồ ngưng đan vẫn đang chưa hoàn thành. Nhưng mà nhìn trên mặt hắn đang hiện ra nụ cười thấp thoáng, rất rõ ràng lần này là thành công đang tới.

Trong lúc tất cả mọi người ở đây đều còn không phục hồi tinh thần lại. Có một người lại đột nhiên âm thầm làm khó dễ. Một đạo ánh sáng từ một góc nhỏ bắn ra hướng tới mi tâm Lăng Tiếu định đâm vào.

Tất cả mọi người trở nên kinh hãi, phải biết rằng Lăng Tiếu hiện tại đang lúc ở vào thời điểm mấu chốt nhất. Một khi bị phá đi, chỉ sợ lô đan dược này sẽ bị phá hủy.

Huống hồ Lăng Tiếu hiện tại là chuyên tâm chăm chú, căn bản không có khả năng phản ứng được để chống đỡ. Tất nhiên cũng không ai nghĩ tới có người lại dám lớn mật như thế, ngay trước mặt nhiều người như vậy mà sử dụng ám chiêu.

- Thật can đảm!

Hoa Nhân Phượng giận dữ khẽ kêu, muốn ra tay ngăn cản. Đáng tiếc nàng cũng là phản ứng muộn.

Vào lúc mắt thấy ánh sáng kia sẽ đâm tới trước mặt Lăng Tiếu, một đạo kình phong trong nháy mắt xuất hiện, lập tức đánh lệch ánh sáng kia, khiến cho ánh sáng kia vô phương làm thương tổn đến Lăng Tiếu.

Kỳ thật Lăng Tiếu cũng là sớm đã phát giác, nhưng mà hắn không phân tâm được. Huống chi thân thể hắn dũng mãnh như vậy, ánh sáng bắn nhanh mà đến kia cũng không cách nào làm thương tổn đến hắn, cho nên hắn mới vẫn duy trì tư thế không thay đổi.

Bởi vì hắn hiện đã đến giai đoạn cuối cùng kết thúc công việc, tuyệt đối không thể để cho nó sắp thành lại bại.

- Bịch!

Một âm thanh khó chịu trong họng rốt cục vang lên, vô số ánh sáng xanh tựa hồ muốn lập tức phải xâm nhập vào trong Dược Đỉnh.

Lăng Tiếu cũng là buông lỏng kết ấn ra, hơi hơi lui về phía sau hai bước.

Dược Đỉnh dày đặc ánh sáng, khói thuốc mờ ảo, hương dược bốc ra từng đợt rồi phát tán ra ngoài.

Tất cả mọi người ở đây cảm giác được hương dược kia có một loại công hiệu tiêu trừ mệt nhọc. Chỉ ngửi một hơi, đều cảm giác được toàn thân trở nên thoải mái thong dong. Cảm giác đó giống như là vừa uống vào linh đan thần dược nào đó, quả thực cực kỳ thích thú!

Một người Thất Phẩm Luyện Dược Sư không nhịn được xúc động kêu lên

- Thành... Tuyệt đối đan thành, bằng không dị tượng không sẽ xuất hiện lâu như vậy. Hơn nữa toàn bộ đã nhập vào trong đỉnh. Thật không nghĩ tới sinh thời có thể lại lần nữa nhìn thấy Bát Phẩm đan dược xuất hiện a!.

- Không sai, chỉ ngửi hương dược này là biết. Đan dược này tuyệt đối không phải bán thành phẩm đơn giản tầm thường như vậy. Khẳng định phải là một viên đan dược phi thường hoàn mỹ

Lại có một người thốt ra đầy vẻ thán phục.

- Thật không nghĩ tới Lăng Cung Chủ còn trẻ tuổi như vậy lại đã cao hơn những lão đầu tử chúng ta, thật sự là khiến cho bọn ta khó nói a!.

- Đừng nói lời vô dụng, mau lấy đan dược ra nhìn một chút phẩm chất rốt cuộc là thế nào!.

...

Những người ở chỗ này ai nấy đều đều trở nên kích động hưng phấn. Ánh mắt của bọn họ nhìn Lăng Tiếu không có nửa phần đố kị, chỉ là lộ rõ sự tôn sùng cùng kính nể.

- Không... Không có khả năng lại như vậy. Làm thế nào hắn lại thành công được!

Ở một góc nhỏ có một người trong lòng không muốn đón nhận sự thực này mà thầm hô.

Hoa Nhân Phượng, Hoa Phi Tuyết cùng Hoa Phiêu Nguyệt đều căng thẳng lên. Trong mắt nhung bọn họ đều lộ ra vẻ chờ đợi. Tất cả hy vọng đừng giống như trước đây, không hoan hỉ mừng vui được nổi một lát.

Lăng Tiếu thở nhẹ một hơi, lau một lượt mồ hôi trên trán rồi mới đi về hướng Dược Đỉnh.

Tất cả mọi người có một loại cảm giác trông chờ mòn mỏi, đều không nén được mong muốn thay thế Lăng Tiếu cầm lên đem đan dược để nhìn ngắm một lần.

Lăng Tiếu cúi đầu nhìn một viên đan dược màu xanh tròn vành vạnh không góc cạnh trong Dược Đỉnh, giống như nửa quả trứng gà. Làn môi hắn có hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê mệt chết không cần bồi thường.

- May mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng là luyện chế ra!

Lăng Tiếu cầm lên viên đan dược mà nói.

Bình Luận (0)
Comment