Hắn nhìn qua thiếu nữ ngủ say trong ngực của mình, sâu trong lòng có cảm giác hạnh phúc dạt dào.
Bên ngoài và bên trong Hoang Tùng sơn mạch có một cái vực sâu to lớn,
gió lạnh không ngừng từ bên dưới tuôn ra, từng tiếng linh thú gào thét vang vọng.
Nơi này hiếm dấu chân người, có một con sói vàng và xanh không ngừng kêu lên, giống như đang gào thét gì đó.
Dưới vực sâu quanh năm là bóng tối, cỏ dại khô tàn, khắp nơi tràn ngập khí tức âm hàn.
Trong một nơi ẩn nấp, trong động khẩu ẩn mật có một nam một nữ đang dựa sát vào nhau.
Nam anh tuấn bất phàm, nữ xinh đẹp động lòng người, nhưng mà bộ dáng của hai người chật vật không chịu nổi, không cần phải nói chính là Lăng
Tiếu cùng thiếu nữ rơi xuống vực.
Lăng Tiếu không dám lộn xộn, chỉ bảo trì tư thế xếp bằng, thân thể càng
không ngừng vận chuyển huyền lực xua tán hàn khí trong vực sau, cung cấp nhiệt độ cho thiếu nữ trong ngực.
Hai người cũng không biết bảo trì tư thế này trong bao lâu, cho đến khi cô gái kia từ trong giấc ngủ mệt mỏi bắt đầu động thân.
- Ah!
Nàng khẽ động làm vết thương trên người bị động nên rất đau đớn.
- Ngươi tỉnh rồi!
Lăng Tiếu vỗ vai của thiếu nữ ôn nhu hỏi.
Thiếu nữ tỉnh táo một chút, kế tiếp phát ra tiếng hét kinh người.
- Ah!
Nàng muốn thoát khỏi ôm ấp của Lăng Tiếu. Ai ngờ nàng vừa khẽ động thì
đông tới vết thương trên người, đau đớn hít thở không thông, hai chân
mềm nhũn, thân thể ngã vào trong ngực Lăng Tiếu.
Bộ ngực sữa chạm vào ngực của Lăng Tiếu, cảm giác mềm nhũn làm Lăng Tiếu sảng khoái, quần áo trước ngực của nàng bị Hắc Phệ Nghĩ đánh rách nát,
xuân quang tiết ra ngoài, hơn phân nửa bộ ngực tuyết trắng xuất hiện
trước mặt của hắn.
Lăng Tiếu trước kia chỉ lo cung cấp nhiệt độ cho thiếu nữ và đột phá,
cũng không có nhìn kỹ thân thể của nàng, nhưng mà bây giờ nhìn thấy
những vết thương dữ tợn cũng không cách nào che lấp được thân thể kiều
nộn và da thịt mịn màng của nàng.
- Hỗn đản, ngươi thả ta ra!
Cô gái kia nội thương chưa lành, ngoại thương lại rất nặng, căn bản
không có chút khí lực nào cả, đành phải hữu khí vô lực kêu to.
Lăng Tiếu khẽ thở dài một cái, thu hồi tâm tư thưởng thức xuân quang, vỗ nhẹ vai của thiếu nữ và an ủi.
- Ngươi bị thương rất nặng, không nên lộn xộn được chứ?
- Ta ai cần ngươi lo, loại người như ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi sẽ bị trời đánh, ô ô...
Cô gái kia cắn cặp môi đỏ mọng mắng, trong đôi mắt đẹp dịu dàng có nước mắt ủy khuất chảy ra.
Nàng từ nhỏ đến lớn đâu có chịu ủy khuất như vậy, rõ ràng bị một nam
nhân lạ lẫm khinh bạc, trong nội tâm xuất hiện ý chí quyết chết.
- Này, ngươi đừng khóc ah, ta không phải đang cứu ngươi sao?
Lăng Tiếu giải thích. Trong lòng của hắn phiền muộn ah, không phải chỉ
ôm một cái sao, vừa rồi không có làm gì cả, có tổn thất gì sao?
Lăng Tiếu chẳng nói gì hơn.
- Ngươi là tiểu nhân vô sỉ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi chết không yên lành...
Thiếu nữ vừa khóc vừa không ngừng mắng Lăng Tiếu.
- Ngươi mắng đủ chưa, ta ba lần bốn lượt cứu ngươi, không có cảm kích cũng thôi, còn mắng chửi người, không có tố chất.
Lăng Tiếu đẩy thiếu nữ qua một bên và mắng.
Thiếu nữ bị đẩy ra thì khóc lóc phản bác.
- Ngươi cứu ta có thể ô nhục ta sao? Ta tình nguyện ngươi giết ta, cho ta được thanh thản.
- Cái gì... Ta... Chính ngươi hảo hảo cảm giác một chút xem, ta ô nhục ngươi thế nào, thật sự là nữ nhân cố tình gây sự.
Lăng Tiếu sững sờ một chút, có chút im lặng sau đó quát to, thì ra nữ nhân này cho rằng hắn làm chuyện đó.
Lăng Tiếu biết rõ thiếu nữ này trong lúc nhất thời không có nhận rõ sự
thật, hắn cũng đành phải an ủi, làm cho nàng suy nghĩ thật kỹ có lẽ tốt
hơn.
Vì vậy Lăng Tiếu một cước đá bay hòn đá, xoay người đi ra khỏi động.
Thiếu nữ thấy Lăng Tiếu tức giận đi ra ngoài, nhớ lại câu nói của Lăng
Tiếu câu và cảm ứng chỗ riêng tư của mình không có gì không ổn cả.
Qua trong chốc lát sau nàng rốt cục ý thức được chính mình khả năng
trách oan Lăng Tiếu. Cho dù toàn thân của nàng bị thương, nhưng mà tất
cả là do Hắc Phệ Nghĩ tạo thành, mà thời điểm nàng hôn mê mơ hồ nhớ rõ
chính mình dường như rất ấm áp, cho nàng cảm giác an toàn và ấm áp trong nơi tối tăm lạnh giá này.
- Ta thực trách oan hắn?
Thiếu nữ thu hồi nước mắt và lẩm bẩm, nàng nói thêm:
- Thế nhưng mà hắn ôm ta, cũng là khinh bạc ta a!
Thiếu nữ cho mình cái cớ, nàng vẫn không tha thứ cho Lăng Tiếu, thế nhưng mà trong nội tâm đã dễ chịu nhiều.
Kế tiếp nàng muốn lấy đan dược chữa thương trong ngực ra, thế nhưng mà
tay nàng da tróc thịt bong, mới nhúc nhúc là đau đớn, làm cho nàng không nhịn được kêu thảm.
Thiếu nữ bất lực nhìn ra ngoài cửa động, đáng tiếc lại không phát hiện than ảnh của Lăng Tiếu.
Ngay sau đó nàng nghe được bên ngoài có tiếng linh thú truyền tới, lúc
này nhớ tới Hắc Phệ Nghĩ, nội tâm của nàng lại sợ hãi. Không có bị
thương thì nàng chính là Linh Sư cường đại, thế nhưng mà sau khi bị
thương nàng thì nàng chỉ là người bình thường, cũng cảm thấy sợ hãi.
Thiếu nữ muốn gọi Lăng Tiếu, tuy nhiên lại không bỏ được rụt rè của nữ nhân, không có kêu ra tiếng, đành phải thất lạc lẩm bẩm.
- Thật sự là nam nhân hẹp hòi.
Chít chít...
Lại có tiếng linh thú vang lên, âm thanh dường như càng ngày càng gần.
Thần sắc thiếu nữ bị dọa tái nhợt, không nhịn được kêu to lên.
- Này... Uy, ngươi đi đâu rồi?
Trong vực sâu này chỉ có Lăng Tiếu có thể ỷ lại, bằng không thì nàng sẽ
biến thành đồ ăn của linh thú. Nàng đang lo lắng Lăng Tiếu bỏ nàng mà
đi, nàng phải làm sao bây giờ?
- Biết rõ ta không có làm gì ngươi rồi chứ?
Lăng Tiếu từ bên ngoài cửa động đi vào. Kỳ thật hắn vẫn ở ngoài cửa
động, không có rời đi nửa bước, hắn chỉ cho nàng tĩnh tâm mà thôi.
- Hừ, nam nhân hẹp hòi!
Thiếu nữ thấy Lăng Tiếu đi vào thì nội tâm cảm thấy an ổn một ít, nhưng
mà đang nói chửi thầm, nhớ lị ở trong tông môn, những sư huynh sư đệ của nàng không ai không ái mộ nàng, yêu mến có thừa, mà nam tử này lại hung dữ với nàng, làm cho nàng rất khói chịu, nếu thực lực của nàng khôi
phục thì nàng sẽ cho hắn đẹp mặt.
Lăng Tiếu im lặng lắc lắc đầu nói:
- Nói đi, muốn bản thiếu gia giúp ngươi làm gì?
Lăng Tiếu biết rõ đối mặt với mỹ nữ cao cao tại thượng, không thể dùng
lẽ thường đi đối đãi, ngươi càng nịnh nọt nàng thì nàng càng cảm thấy
ngươi đê tiện, sẽ không coi trọng ngươi, cho nên hắn đi con đường riêng, lão tử ưa thích ngươi nhưng mà lão tử không có thời gian hầu hạ
ngươi.
Thiếu nữ thấp giọng nói:
- Có thể lấy đan dược giúp ta hay không?
- Đan dược ah, bản thiếu gia có mấy viên!
Lăng Tiếu móc trong vạt áo mấy bình Hồi Lộ Đan cùng Dưỡng Khí Đan.
- Đan dược của ngươi quá thấp, khôi phục quá chậm, đan dược của ta là cấp hai trung giai.
Thiếu nữ đáp.
- Ah, ở đâu, ta lấy cho ngươi!
Lăng Tiếu cất kỹ đan dược của mình, hắn lúc trước phục dụng đan dược của thiếu nữ này đúng là mạnh hơn Hồi Lộ Đan cùng Dưỡng Khí Đan thiệt
nhiều, bằng không hắn cũng không nhanh chóng khôi phục lại như vậy