Vạn Độc Xà kinh hãi, bàn tay lão nhanh chóng giơ lên, một cái hắc trảo đột nhiên nhanh chóng chui ra từ trong ống tay áo của lão.
Đây là ám chiêu "Tụ Lý Tàng Khí" mà Vạn Độc Xà ít khi sử dụng, thường thường có thể xuất kỳ bất ý để giết chết kẻ địch.
Cung Chủ Sát Thiên không né không tránh, cả người đổi chiều lao xuống, trường kiếm kích động ra vô số kiếm khí cứ như vậy đánh lệch hắc trảo đột nhiên xuất kích mà đến kia. Trường kiếm vẫn dũng mãnh chưa từng có lao về hướng tới đầu của Vạn Độc Xà.
Vạn Độc Xà vốn tưởng rằng có thể thu được thời gian để chính mình có khả năng lập tức trốn chạy.
Chính là, đến khi một chiêu này của Cung Chủ Sát Thiên đích thực giáng xuống đến chỗ lão, thì lão mới lại phát hiện bốn phía quanh mình đã sớm bị vô số kiếm khí tập trung bao bọc, làm cho chính lão lại khó có thể nhúc nhích.
- Chết tiệt, cho dù chết cũng muốn ngươi chết theo!
Vạn Độc Xà hét to một tiếng, dồn hết tất cả lực lượng bùng phát dữ dội đến đỉnh cao muốn tự bạo để đồng quy vu tận cùng Cung Chủ Sát Thiên.
Cung Chủ Sát Thiên trong mắt chợt sáng rực lên, cười lạnh một tiếng
- Ngươi vẫn còn không có tư cách khiến cho Bổn cung chôn cùng!.
Dứt lời, trường kiếm trong tay hắn rời khỏi bàn tay phóng đi. Trường kiếm vẫn đang mang theo lực lượng đáng sợ đâm thẳng xuống, mà Cung Chủ Sát Thiên cũng đã bứt ra cấp tốc rút lui.
- Không!
Vạn Độc Xà không hề ngờ tới Cung Chủ Sát Thiên phản ứng nhanh như vậy, lại quăng kiếm đi. Mà lão chuẩn bị lực lượng tự bạo đã là càng không thể thu lại được.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Âm thanh một tràng tiếng nổ trời long đất lở vang lên, một vùng trong vòng mấy vạn dặm tất cả đều bị nổ thành Hư Vô không còn tồn tại.
Một đời Cao Giai Thánh Giả cứ như vậy lặng yên ngã xuống.
Ở dưới hố sâu Lăng Tiếu thì lại bị đánh bay ra thật xa, thân thể bị rất nhiều đá vụn bắn toé nện đến.
Đến khi tất cả đều khôi phục sự yên tĩnh, Cung Chủ Sát Thiên lại lần nữa hiện ra. Một chút tổn thương hắn cũng không có.
Các thánh không tham chiến cũng không có người bị thương, chỉ là bọn hắn nhìn Cung Chủ Sát Thiên nhưng không đe dọa hắn giống như trước đây đối xử với Vạn Độc Xà.
Phải biết rằng năng lực ẩn náu giết người của Cung Chủ Sát Thiên tuyệt đối là đệ nhất. Hơn nữa thực lực của hắn lại cao hơn so với tất cả mọi người bọn họ. Mà bọn họ lại tuyệt đối sẽ không đồng tâm hiệp lực như trước đây, tự nhiên không dám khiêu khích Cung Chủ Sát Thiên.
- Ta phải mang tiểu tử này đi, thiết nghĩ hiện tại các ngươi cũng không có ý kiến!
Cung Chủ Sát Thiên lại lần nữa nói một câu có tính tượng trưng rồi liền lướt về hướng tới chỗ Lăng Tiếu.
- Hầu thúc ở đâu!
Viên Chiến Thiên nổi cơn thịnh nộ điên cuồng quát lớn.
Hiện tại có thể chống lại cùng Cung Chủ Sát Thiên cũng chỉ có lão hầu mà thôi.
Có điều là lão hầu chỉ có một mình, mà Cung Chủ Sát Thiên còn có Linh Thú hộ thân của hắn vẫn chưa triệu hồi ra.
Cung Chủ Sát Thiên không muốn dây dưa ở đây, liền triệu hoán ra Linh Thú hộ thân của hắn.
Linh Thú hộ thân của hắn đã Hóa Hình, nhưng không hề hiện ra bản thể. Đó là một người nam nhân cường tráng khôi ngô tuấn tú, xem ra hơn bốn mươi tuổi. Nó mơ hồ lộ ra một khí phách oai phong, đôi mắt lúc nào cũng tỏa ra những tia hung dữ mang đến cho người ta một áp lực vô hình.
Nam nhân này vừa xuất hiện lập tức vâng theo mệnh lệnh của Cung Chủ Sát Thiên đi đến ngăn cản lão hầu, còn hắn tiếp tục rơi xuống về hướng tới Lăng Tiếu.
Lão hầu cùng nam nhân kia vừa mới va chạm chung một chỗ, lập tức kích động ra những dao động năng lượng đáng sợ.
- Tiểu quỷ chúng ta lại gặp mặt!
Cung Chủ Sát Thiên trôi nổi trên không, dáng vẻ vẫn ung dung nhìn Lăng Tiếu mà thản nhiên nói.
- Ha hả, ngươi đã thấy ta, chỉ là ta chưa thấy ngươi. Những kẻ mang mặt nạ thì ta thấy hơi nhiều, cũng không biết người nào là ngươi!
Lăng Tiếu cười nhạt đáp, trên mặt không có nửa phần kinh hoảng.
Cùng lúc đó, trên người hắn dần dần hiện lên Tử Sắc Hỏa Diễm. Ngọn lửa tím biếc đang từ từ thiêu huỷ sợi Khổn Ma Thằng trói buộc trên người mình.
Khổn Ma Thằng này đã thuộc về cấp bậc Thánh Khí, nếu muốn lập tức đốt cháy rời nó cũng không phải là chuyện trong nháy mắt.
Cung Chủ Sát Thiên cũng không hề lập tức ngăn cản, ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm mà nói
- Cho dù hiện tại đốt cháy sợi dây này, ngươi cũng vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Dứt lời, một cỗ lực lượng không gian lập tức từ trong lòng bàn hắn giáng xuống, muốn lập tức giam cầm Lăng Tiếu lại.
Lăng Tiếu không hề phản kháng, chỉ là cái miệng hắn bắt đầu há ngoác, một đạo âm thanh Long Ngâm bay vút tận trời xanh.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!
Một đạo Long Ảnh vàng rực gầm thét lao ra từ trên người hắn, sóng âm kinh động đến ngoài vạn dặm.
Luồng sóng âm đáng sợ này đối với Võ Giả cấp thấp hơn Đê Giai Thánh Giả có thể tạo thành thương tổn rất lớn. Nhưng mà đối với Cao Giai Thánh Giả như Cung Chủ Sát Thiên lại không có nửa phần uy hiếp. Mà hư ảnh Kim Long phóng lên cao kia tức thì bị lực lượng không gian của hắn đánh tan trong nháy mắt.
Lăng Tiếu bị cỗ lực lượng này của Cung Chủ Sát Thiên giam cầm, thân thể đều không thể dao động một chút nào. Chỉ có Thiên Hỏa vẫn đang không ngừng bốc cháy.
Viên Chiến Thiên không nói hai lời lập tức ra lệnh cho tứ đại Viên Vương xuất kích.
Hoa Bách Hợp cùng Bích bà bà do dự một chút rồi cũng muốn ra tay, chính là lại lần nữa bị đám người Phù Chân nhanh chóng ngăn cản.
Cung Chủ Sát Thiên cười lạnh một tiếng, chỉ bằng một tay lập tức đánh bay tứ đại Viên Vương kia trở về, đồng thời cách không mang theo Lăng Tiếu bay lên. Hắn muốn cứ như vậy bắt Lăng Tiếu làm tù binh.
Chỉ là lúc này, vài cỗ lực lượng cường đại từ phía chân trời xa xôi chạy lại đây. Hơn nữa tốc độ kia quá kinh người, làm cho người ta từ rất xa liền đã cảm ứng được.
- Không tốt, tiểu tử này khẳng định còn có hậu chiêu!
Cung Chủ Sát Thiên thở nhẹ một tiếng, không nói hai lời lập tức mang theo Lăng Tiếu trốn ra xa.
Mà nam nhân đánh nhau cùng lão hầu cũng không lại dây dưa thêm, hắn thoát khỏi công kích của lão hầu rồi cùng Cung Chủ Sát Thiên nhất loạt rời đi.
- Lập tức buông lão đại của ta xuống, bằng không ta nuốt sống ngươi!
Một đạo sóng âm kinh động khiến cho tứ phương đều chấn đến rung chuyển. Rất nhiều Thánh Giả cho dù là chỉ ở phụ cận thì tất cả đều cảm thấy màng nhĩ đau đớn không thôi.
Một đạo âm thanh Long Ngâm, một đạo âm thanh đáng sợ có thể làm cho Thánh Giả đều hơi bị đau đớn không thôi. Nó đang rung động tứ phương.
Nếu như âm thanh này mà bắt đầu vang nên từ nơi này, chỉ sợ Thánh Giả ở đây đều phải bị tác động thành bị thương nặng.
Bọn họ may mắn lấy làm mừng là âm thanh này truyền đến từ phương xa.
Bọn họ chạy trốn rất xa, ánh mắt nhìn về phương hướng phát ra âm thanh kia.