- Thực xin lỗi, ta nhất thời không kìm được, ai kêu ngươi đẹp như tiên nữ chứ?
Lăng Tiếu biểu lộ thành khẩn xin lỗi.
Vân Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng sau đó quay mặt đi.
Đột nhiên hương thơm xộc vào mũi, nàng hiếu kỳ nhìn qua tìm mùi hương này.
Chỉ thấy Lăng Tiếu mở cái hộp gấm bên người ra, hắn mở hộp gấm ra lấy
một đóa ho nhỏ, hoa này chỉ lớn như đầu ngón tay, hơn nữa màu sắc và ho
văn có màu lam, nó thanh tịnh như hồ nước, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt.
- Đây... Đây là Thủy Lam Hoa!
Vân Mộng Kỳ nhận ra linh thảo trong hộp của Lăng Tiếu.
Thủy Lam Hoa là linh thảo thủy thuộc tính cấp hai, có công dụng sinh cơ
hoạt cốt, có chỗ tốt lớn lao với võ giả tu luyện thủy thuộc tính, có thể giúp võ giả thủy thuộc tính lĩnh ngộ công pháp thủy thuộc tính nhanh
hơn, có thể so với linh thảo cấp ba cấp thấp, là linh thảo vạn kim khó
cầu.
Gốc Thủy Lam Hoa này Lăng Tiếu mới vào sơn mạch săn giết U Lam Báo thu hoạch được trong đầm nước.
Hắn mang theo bên người, bây giờ lấy ra sử dụng.
Trên người có tầm mưới gốc linh thảo cấp hai cấp thấp, những linh thảo này hắn sưu tập trong lúc đi lại trong sơn mạch.
- Đúng vậy, chính là Thủy Lam Hoa!
Lăng Tiếu gật gật đầu đáp, sau đó đưa nó tới trước mặt Vân Mộng Kỳ, nói:
- Ăn nó vào đi.
- Ngươi... Ngươi cho ta sao?
Vân Mộng Kỳ kinh ngạc hỏi thăm.
Lăng Tiếu thập phần khẳng định nói:
- Đương nhiên, ngươi bây giờ phi thường cần nó khôi phục miệng vết thương trên người, bằng không thì không thể hoạt động được.
Lăng Tiếu trước kia không có lấy Thủy Lam Hoa ra, chủ yếu là trong nhất
thời hắn không nhớ là mình có linh thảo chữa thương như vậy, nếu không
phải phải cởi quần áo ra nhìn thấy thì không nhớ nổi. Mang theo Vân Mộng Kỳ trốn tới đây hắn nghĩ kỹ sẽ cho Vân Mộng Kỳ phục dụng, như vậy có
thể tăng nhanh quá trình khôi phục cho nàng, không lưu lại hậu hoạn, hơn nữa cũng thuận tiện hành động.
Lăng Tiếu vốn là người thương hoa tiếc ngọc, giá trị linh thảo cấp hai
đẳng bất phàm, nhưng mà nó không bằng nụ cười của hồng nhan.
Vân Mộng Kỳ cảm kích nhìn qua Lăng Tiếu, sau đó cầm Thủy Lam Hoa đưa vào miệng.
- Ân tình hôm nay, ngày khác sẽ hoàn trả gấp mười lần.
Vân Mộng Kỳ phục hết sau trịnh thừa địa đối với lăng cười nói.
Lăng Tiếu cười không sao cả.
- Đây là ta cam tâm tình nguyện, có trả hay không chẳng sao cả, ta chỉ hy vọng ngươi cho ta cơ hội theo đuổi ngươi mf thôi.
Vân Mộng Kỳ lườm Lăng Tiếu và không nói chuyện, dược tính bắt bắt đầu có hiệu lực, một dòng năng lượng tinh khiết tràn ra khắp toàn thân của
nàng, một đoàn quang mang màu lam hiện ra, chỉ thấy thương thế của nàng
khép lại cực kỳ nhanh chóng, tốc độ kia nhanh kinh người.
Lăng Tiếu sợ hãi thán phục, quả nhiên không hỗ là linh thảo tiếp cận cấp ba, tốc độ chữa trị quá kinh người.
Nhưng mà đúng vào lúc này Hắc Phệ Nghĩ đã tới gần bọn họ.
Từng âm thanh chói tai làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
Nghe được âm thanh này Vân Mộng Kỳ co rúm người lại.
Lăng Tiếu làm ra động tác cấm âm, sau đó dừng thở, chỉ hy vọng có thể né qua chú ý của Hắc Phệ Nghĩ.
Đáng tiếc Lăng Tiếu vẫn đánh giá thấp cảm ứng của Hắc Phệ Nghĩ, cặp râu
của chúng khá nhập với mùi, từ khi đi qua đây chúng đã phát hiện ra bọn
họ rồi.
- Xem ra chỉ có thể liều mạng!
Lăng Tiếu phát hiện đã có Hắc Phệ Nghĩ đang di chuyển hòn đá, nói nhỏ.
- Nếu không ngươi... Ngươi rời khỏi đây đi!
Vân Mộng Kỳ nhàn nhạt nói ra.
- Ta nói rồi, ta sẽ không vứt bỏ ngươi đâu, trừ phi ta chết!
Lăng Tiếu lắc đầu kiên định nói một câu.
Tâm hồn thiếu nữ của Vân Mộng Kỳ run lên, chẳng biết tại sao thời điểm nhìn Lăng Tiếu thì nội tâm của nàng cải biến.
Lúc này một đạo năng lượng tinh khiết bao phủ lấy nàng, bám vào người
của Vân Mộng Kỳ, nàng cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu, linh lực
trong người không ngừng vận chuyển.
- Ta... Ta có linh lực!
Vân Mộng Kỳ vui mừng hét lên. Nàng không nghĩ tới Thủy Lam Hoa không chỉ trị liệu hết thương thế của nàng, còn có thể kích hoạt linh lực của
nàng.
Ai ngờ sau khi nàng kinh hô thì thân thể ngừng hấp thu linh lực.
- Cảm giác thế nào?
Lăng Tiếu đề phòng nhìn ra cửa động, nhàn nhạt hỏi Vân Mộng Kỳ.
- Không vui một hồi, chỉ khôi phục lực lượng tới Huyền Giả!
Vân Mộng Kỳ bất mãn trả lời. Vừa rồi nàng còn cho rằng thân thể có thể
khôi phục linh lực, ai biết linh lực chỉ mới hấp thu vào cơ thể làm cho
nàng khôi phục một chút thực lực, dược tính của Thủy Lam Hoa đã hao hết.
- Được rồi, cầm kiếm đi, chúng ta giết ra ngoài.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, mang Lam Tinh Kiếm vứt cho Vân Mộng Kỳ.
Lúc này Hắc Phệ Nghĩ đã tới cử động.
Nhưng mà cửa động quá nhỏ, một lần chỉ có thể vào hai con Hắc Phệ Nghĩ.
Lăng Tiếu không nói hai lời, Ngân Quỷ Huyết Đao chém xuống, đao băng hàn chém giết Hắc Phệ Nghĩ.
- Hỏng bét, thiệt nhiều Hắc Phệ Nghĩ!
Lăng Tiếu kéo tay của Vân Mộng Kỳ ra cửa động, nào biết bên ngoài quá nhiều.
Làm sao mà liều đây? Đối phương xông vào là đè chết bọn họ rồi.
Hai người bất đắc dĩ lui vào sơn động lần nữa.
- Làm sao bây giờ?
Vân Mộng Kỳ hoang mang lo sợ nói ra.
- Không nên gấp, ta có thể ngăn cản phía trước một lát!
Lăng Tiếu đứng ở cửa sơn động ứng một câu, trong tay cầm Ngân Quỷ Huyết Đao không ngừng chém giết.
Phàm là Hắc Phệ Nghĩ vừa vào cửa động là bị Lăng Tiếu chém giết.
Thế nhưng mà số lượng của Hắc Phệ Nghĩ thật sự quá nhiều, giống như giết không ngớt, Lăng Tiếu cảm thấy rất khó khăn.
Đúng lúc này bỗng nhiên hắn nhìn thấy Hắc Phệ Nghĩ biến đổi, có mấy chục con Hắc Phệ Nghĩ đang lao tới cửa động.
Từng đoàn từng đoàn khói độc phun ra, chỉ cần bị dính là bị hủ thực.
Lăng Tiếu không ngừng đánh ra mười đao hỏa diễm thiêu đốt khói đen, Vân
Mộng Kỳ quay đầu cầm kiếm trong tay chém lên vách động, chỉ hy vọng đào
động này sâu hơn một chút, kéo dài thời gian sống sót của bọn họ.
- Lúc này chết chắc!
Lăng Tiếu càng không ngừng chém giết phía trước, trong sơn động càng
không ngừng có đá và bùn rơi xuống, toàn thân của nàng bẩn thỉu không
chịu nổi.
Hắc Phệ Nghĩ tiến vào, dường như phải ăn tươi hai người mới chịu.
- Mộng Kỳ, xem ra chúng ta phải làm uyên ương đồng bệnh rồi!
Lăng Tiếu tự biết vô lực xoay chuyển trời đất, xoay người nhìn qua Vân Mộng Kỳ nói một câu.
Lúc này Vân Mộng Kỳ tiến lên cầm chặt tay của Lăng Tiếu, nói:
- Nếu như... Nếu có kiếp sau, có lẽ ta sẽ cho ngươi cơ hội theo đuổi ta.
- Có những lời này của ngươi ta chết cũng cam tâm!
Lăng Tiếu ứng một câu, một tay cầm Lam Tinh Kiếm trong tay Vân Mộng Kỳ và đao kiếm liên hợp chém giết Hắc Phệ Nghĩ.
Đao Vô Ảnh, Kiếm Lưu Ngân!
Hào quang lóe lên, thủy hỏa giao hội.
Tư tư!
Hắc Phệ Nghĩ tiến vào trong động bị một đao chém giết, bị chết cháy, mùi cháy khét bao phủ hang động.
Đao kiếm trong tay Lăng Tiếu giống như sát thần, uy phong lẫm lẫm ngăn ở trước người Vân Mộng Kỳ.
Đôi mắt dễ thương của Vân Mộng Kỳ không chớp nhìn chằm chằm vào bóng
lưng to lớn cao ngạo của Lăng Tiếu, tâm hồn thiếu nữ càng không ngừng
run rẩy. Trong tuyệt cảnh này hắn có thể chết vì nàng, ngăn cản tất cả
cho nàng, cho dù ý chí sắt đá cũng bị tan chảy.