Lăng Tiếu đi tới đây chưa sợ người nào, nếu không phải hắn đã sớm bị người ta giết từ lâu rồi.
Bây giờ hắn tức giận lên, cùng lắm là trở mặt với người ở đây, hắn xem ra di chỉ Thánh Dương Giáo cũng không có bí mật gì cả.
Đối phó khí tức băng hàn, không nghi ngờ lợi dụng hỏa diễm là dễ dàng nhất.
Cửu dương Phần Thiên Quyền mang theo hỏa diễm nóng bỏng đánh thẳng vào tên Thánh giả thấp giai.
Tên Thánh giả thấp giai nhìn thấy Lăng Tiếu dùng quyền chiêu hung mãnh thì kinh hô.
- Đúng rồi, là Thái Dương Công!
Lăng Tiếu cũng không biết hắn gào cái gì, lực lượng không ngừng tăng lên, các loại dương hỏa màu sắc khác nhau không ngừng hiện ra, phiến thiên địa này bị đốt nóng lên rất nhiều.
Tên Thánh giả thấp giai cũng không dám khinh thường, lập tức thi triển toàn lực đối phó Lăng Tiếu.
Hắn càng ngày càng cả kinh, Lăng Tiếu rõ ràng chỉ là Huyền Đế đỉnh phong, thế nhưng mà lại có thể đánh ngang tay với Thánh giả như hắn, hắn ý thức được đây là uy lực của Thánh Dương Công.
Oanh long oanh long!
Một trận chiến này tiếng nổ vang lên không dứt bên tai, băng hỏa lưỡng trọng thiên không ngừng dây dưa với nhau.
Trong lờ mờ có thể thấy được hỏa diễm mạnh hơn hàn khí không ít.
Tên Thánh giả thấp giai lúc này đầy hoảng sợ, trong tay xuất hiện một thanh đao có khí tức chấn động, đồng thời bên cạnh cũng có một con bát giai thấp giai Tuyết Băng Hùng.
Rất hiển nhiên hắn sợ hãi bị Lăng Tiếu làm bị thương, muốn dùng toàn lực bắt Lăng Tiếu lại.
- Nếu ngươi đã tìm chết thì bổn cung thành toàn cho ngươi!
Lăng Tiếu cười lạnh một tay, hắn gọi Mãnh Nam ra, đồng thời trên tay cũng xuất hiện bao tay!
Bao tay này là thánh khí mà Lăng Tiếu lấy từ chỗ Lưu Húc.
Mang theo bao tay này Lăng Tiếu quyền phong như thiểm điện, không hề giữ lại tấn công bác đấu với tên Thánh giả thấp giai.
Mãnh Nam xuất hiện bên cạnh Lăng Tiếu, nó nhìn qua tên Thánh giả và rống to lên, chấn đắc tứ phương.
Đầu Tuyết Băng Hùng lập tức bị chấn đắc màng tai "Ông ông" lên, tươi huyết từ hai tai chải ra ngoài.
Tiếng kịch chiến vang vọng, tên Thánh giả thấp giai cùng Tuyết Băng Hùng hoàn toàn bị Lăng Tiếu và Mãnh Nam áp chế.
Thánh giả thấp giai càng đánh càng kinh hãi, hắn biết rõ muốn bắt người này quay về là không thể nào, hắn không cần suy nghĩ, lập tức quay đầu rời đi.
Thế nhưng mà Lăng Tiếu đã đánh tới mức này, làm sao có thể cho hắn bỏ trốn.
Đoạn Ngọc Phân Kim Chỉ lúc này bay ra khổi ngón trỏ.
Thánh giả thấp giai không ngờ trong nháy mắt Lăng Tiếu có thể cứng đối cứng với hắn, hắn dùng không gian chấn động ngăn cản chiêu thức của Lăng Tiếu.
Hắn không ngờ nổi uy lực của chỉ quang, chỉ quang trực tiếp bắn xuyên qua không gian và bắn vào người hắn.
Hắn bị một chỉ này bắn bay ra xa, cũng may thân thể của hắn cường đại, cũng không có trực tiếp xuyên thủng, chỉ có hỏa mang nhỏ bám lên người của hắn.
Nhưng mà chút hỏa mang này lại giết hắn.
Một chút hỏa diễm trong nháy mắt đã biến thành lửa lớn có thể thiêu cháy thảo nguyên, thiêu đốt hắn thành cặn bã.
Sau khi tên Thánh giả thấp giai chết đi, Tuyết Băng Hùng tự nhiên cũng chết đi.
Lăng Tiếu căn bản không khách khí, thu hồi thi thể của Tuyết Băng Hùng.
Đạt được thân thể linh thú bát giai, mặc kệ cầm lấy đi bán đấu giá hay sử dụng đều có giá trị cao.
Thu thập tên Thánh giả này, Lăng Tiếu cũng không có mạo muội quay trở lại di chỉ Thánh Dương Giáo, hắn ẩn nấp khí tức, lại bay qua hướng khác rời đi.
Tên Thánh giả chết mất, nói không chừng có cường giả khác chạy tới.
Lăng Tiếu thay nơi khác, hắn đánh ấn ký của mình lên địa hình, sau đó thiêu đốt nó thành tro.
- Thánh Dương Giáo cùng Thánh Âm Giáo có liên quan gì? Hơn nữa lão gia hỏa kia nói Cửu Dương Phần Thiên Công chính là Thánh Dương Công gì đó, chẳng lẽ công pháp này là từ Thánh Dương Giáo truyền ra sao?
Trong lòng Lăng Tiếu đầy nghi vấn.
Mặc kệ đáp án là cái gì, hắn đều phải đi Thánh Dương Giáo xem như thế nào.
Nhưng mà hắn từ chỗ Sa Hô hiểu ra, trừ ngày mười lăm tế thần ra, di chỉ Thánh Dương Giáo sẽ không mở ra cho người khác vào.
Tin tức này khiến Lăng Tiếu chết tâm.
Bây giờ hắn có ý định quay về trung vực.
Thánh Dương Giáo bị Thánh Âm Giáo chiếm lấy nhiều năm, bên trong có bí mật gì chỉ sợ cũng bị người ta móc ra cả rồi.
Sau khi do dự, Lăng Tiếu vẫn chờ đợi ngày mười lăm tháng sau, lại đi xem di chỉ của Thánh Dương Giáo.
Bởi vì hắn bay lên không trung và nhìn thấy lộ tuyến cắt qua không nhất trí, thế nhưng mà có vài chỗ không đúng, nói không chừng trong đó có huyền cơ gì.
Nhưng mà hắn không thể tiết lộ thân phận của mình, Lăng Tiếu nhân diệp này học ngôn ngữ bản thổ từ Sa Hô, sau đó hắn thuận tiện thành công tiềm nhập vào.
Lăng Tiếu lần này dứt khoát thu hồi Sa Hô lại, không cho hắn xuất hiện.
Thực lực của Sa Hô nhìn thì không kém, nhưng vào lúc mấu chốt chỉ sợ sẽ trở thành phiền toái.
Lăng Tiếu giữ lấy hắn, bởi vì hắn tạm thời còn có giá trị.
Lăng Tiếu bây giờ học tập ngôn ngữ bản thổ cũng chỉ nghe hiểu mà thôi, không cần Sa Hô đi phiên dịch.
Chỗ này cũng không cần trao đổi với người ta làm gì, hắn cứ tự hành động là được.
Người ở nơi này đã bị tẩy não cả rồi, mỗi một lời một chữ đều dùng giọng điệu sùng bái và cung kính với Thánh Dương Giáo cùng Thánh Âm Giáo.
Lăng Tiếu không quan tâm tới những người ở đây, hắn lặng lẽ dựa vào chỉ thị của bản đồ mà đi.
Hắn phát hiện bốn phía của tòa thành này hình như có trận pháp dao động, rất hiển nhiên chính là nhờ vào trận pháp này nên hai mươi vạn năm qua nơi đây không bị bão cát ảnh hưởng.
Lăng Tiếu có thể đoán được trận vân này đã ngoài cửu giai, bằng không không có khả năng bảo hộ thời gian dài như vậy, có lẽ sau khi Thánh Âm Giáo chiếm nơi đây bố trí trận pháp mới.
Lăng Tiếu đi một vòng nhưng không có phát hiện dị thường gì cả, hắn có cảm giác mình bị người ta khóa lại.
Thời điểm hắn định bỏ cuộc thì cảnh vật trước mắt biến hóa
Hắn nhìn qua thấy vách tường rỗng ruột, giống như còn có cửa ra vào đi thông xuống đất.
Lăng Tiếu hoài nghi vừa rồi mình có phải gặp ảo giác hay không, hắn lắc đầu vài cái, phát hiện vách tường này vẫn tồn tại, trận vân dao động càng mạnh mẽ.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn xoay người rời đi thì hắn suy nghĩ lại.
- Không đúng, có cổ quái!
Vào lúc này hắn ngưng tụ lực lượng vào ánh mắt.
Quả nhiên hắn nhìn thấy tràng cảnh vừa rồi, vách tường tòa thành này không chân thật, chỗ đó quá khứ có thông đạo ra vào, là trực tiếp tiến vào dưới đất.
- Này... Như thế... Chửng lẽ đây là ảo cảnh sao?
Lăng Tiếu lúc này động dung.
Sau đó hắn lại nhin qua bốn phía của tòa thành, phát hiện tòa thành này sớm bị phá hoại không chịu nổi, những linh thụ, linh thảo, linh hoa đều là cành cây lá héo...
Cảnh tượng phi thường hoang tàn, làm gì có nửa điểm cảm giác thắng cảnh.
Mà những người đi lại đều có bộ dáng tàn bại, thăm viếng cũng không phải tượng thần thánh minh gì, chỉ là thạch đài loạn thạch tồi tàn.
- Con mẹ nó, thì ra là ảo giác, thật... Thật là đáng sợ!
Lăng Tiếu nuốt nước miếng, cảm giác quá quỷ dị.