Chỉ tiếc thân thể phân thân dù cường hãn nhưng mà Lăng Tiếu cũng chỉ có thể dùng lực lượng Thánh giả thấp giai, căn bản không có khả năng ngăn cản Ngọc Nhu Phỉ.
- Nếu ngươi chỉ có vài thủ đoạn như vậy thì chấm dứt đi.
Ngọc Nhu Phỉ dù kinh ngạc thủ đoạn của Lăng Tiếu, nhưng mà nàng biết khôi lỗi chẳng thể bằng phân thân, mà là Lăng Tiếu lợi dụng linh hồn khống chế phân thân, không tạo ra uy hiếp lớn với nàng.
Người trúng hào quang từ bán thần khí sẽ bất động trong một khắc. (15 phút)
Trong một ngày chỉ dùng với một người một lần, lần thứ hai sẽ vô dụng.
Cho nên Ngọc Nhu Phỉ phải dùng thủ đoạn nhanh nhất chém giết Lăng Tiếu cùng Sát Thiên.
Nàng cong kích vài lần đánh nhau với Kim Thân đại thành này, lại phát hiện nó không có bị hủy diệt, biết rõ khôi lỗi này cường hãn hơn con trước nhiều lắm.
Nàng không muốn dây dưa, trực tiếp vòng qua đánh giết Sát Thiên.
Trong mắt của nàng Sát Thiên mới là uy hiếp lớn nhất, mà Thánh giả thấp giai trước mắt thực lực kém nàng quá xa, không lọt vào mắt.
- Là ngươi bức ta!
Lăng Tiếu hiện sát cơ.
Hắn vốn muốn bắt nữ nhân này làm tù binh, lưu ở bên cạnh mình, nữ nhân cực phẩm luôn là thứ khiến hắn yêu thương, không đành lòng lạt thủ tồi hoa.
Thời điểm Ngọc Nhu Phỉ giết tới trước mặt Sát thì Kim Thân đại thành tới bên cạnh Lăng Tiếu và dùng tất cả lực lượng vỗ trấn thiên cổ.
Tiếng trống khủng bố áp vào người Ngọc Nhu Phỉ, kinh mạch và nội tạng của nàng chấn động mạnh mẽ.
Thân thể của nàng không có nổ tung, mà là chảy máu tươi, nàng té xuống đât.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Tiếu còn có thủ đoạn như vậy, càng không nghĩ tới một cái phá cổ có lực công kích khủng khiếp như thế.
Linh hồn phân thân của Lăng Tiếu dù lực lượng ràng buộc bỏi bản thể, nhưng mà năng lực không bằng chân thân.
Sau khi dùng một kích toàn lực, linh hồn phân thân cảm thấy không khỏe, khó gõ được lần thứ hai.
Cứ như thế kéo dài một khắc sau.
Ngọc Nhu Phỉ bị thương nặng, nàng thiếu chút chết trong tay tên Thánh giả thấp giai, nàng không có cam lòng, nhưng mà muốn xoay người là quá khó
Nàng lấy đan dược ra ăn vào, hy vọng tại khôi phục trước khi đối phương thoát khỏi trói buộc.
Đồng thời nàng gọi Bạch Ngân Cự Tượng quay về, mang nàng rời khỏi đây.
Nhưng mà Lăng Tiếu liên tục cho hai Kim Thân kéo dài, thời gian một khắc đã trôi qua.
Sát Thiên khôi phục tự do thì chuyện đầu tiên chính là giết qua chỗ Ngọc Nhu Phỉ.
Nhưng mà Lăng Tiếu vẫn truyền niệm cho hắn hạ thủ lưu tình, khống chế nàng là tốt rồi.
Sát Thiên đang ỏ trạng thái đỉnh phong, mà trạng thái của Ngọc Nhu Phỉ cực kém, bị Sát Thiên bắt lại là khó tránh khỏi.
Lúc này Lăng Tiếu đã khôi phục tự do, trong nội tâm thở dài một hơi.
- May mắn!
Ăn mừng chính là thân thể bị phong bế, không có phong bế linh hồn, hắn có thể dùng ý thức điều khiển gọi hai đại Kim Thân, dù bị hủy một cái nhưng vẫn vạn hạnh lắm rồi.
Lăng Tiếu đi tới trước mặt Ngọc Nhu Phỉ, trên gương mặt kiều mị của nàng có vết máu nhỏ, bộ dáng nhu nhược đáng yêu.
Lăng Tiếu ôn nhu lau khô vết máu trên mặt nàng, lộ ra nụ cười xuân phong đắc ý.
- Thần phục ta, hoặc là đi gặp thần minh!
Trong nụ cười ôn nhu này mang theo sát cơ đáng sợ.
Vạn bất đắc dĩ, Lăng Tiếu thật sự không muốn giết giết nữ nhân cực phẩm này, đây là loại hình hắn yêu thương nhất.
Ngọc Nhu Phỉ hiển nhiên không phải nữ nhân sợ sệt, nàng trực tiếp nhắm mắt chờ Lăng Tiếu xử trí.
- Xem như không phản kháng sao? Nếu như ta chiếm thân thể của ngươi thì ngươi có hận ta không?
Lăng Tiếu đưa ngón tay vuốt cằm nói ra.
Ngọc Nhu Phỉ lúc này mở to mắt, thần sắc lạnh lùng nhìn Lăng Tiếu, nói:
- Ngươi tốt nhất giết ta đi, bằng không chờ giáo chủ tới, các ngươi đều phải chết!
- Ha ha, tại sao ta phải chờ hắn, trừ phi hắn dám tới trung vực, ta sẽ khiến hắn có đi không về!
Lăng Tiếu cười nhạt một tiếng, tiếp tục đưa tay tới quần áo trước ngực của Ngọc Nhu Phỉ, kéo áo nàng xuống không ít.
Vai của nàng lộ ra ngoài, làn da trắng ngà rất đẹp, rất dụ hoặc người ta, bộ ngực no đủ lộ ra một mảng lớn, trùng kích thị giác rất mạnh.
- Ngươi... Vô sỉ!
Thân thể Ngọc Nhu Phỉ run nhẹ quát lên, đôi mắt dễ thương của nàng chấn động.
Từ ngày nàng trở thành thánh nữ thì được thế nhân tôn trọng và yêu quý, sau khi nàng trở thành phó giáo chủ càng không người dám khiêu khích uy nghiêm của nàng, tuyệt không có khả năng bị người khác chạm vào thân thể.
Lúc này bị nam nhân dị tộc lạ lẫm khinh bạc, nhất thời nàng xấu hổ muốn chết, nàng lần đầu bị nam nhân khi phụ như vậy, trong nội tâm hung ác hận không thể bầm Lăng Tiếu thành vạn đoạn.
- Lại hỏi ngươi một lần, thần phục ta hoặc chết?
Lăng Tiếu lúc này ngưng trọng nói ra.
- Ta vĩnh viễn chỉ biết trung với thần minh!
Ngọc Nhu Phỉ giống như nhận mệnh, nàng nhắm mắt lại mặc Lăng Tiếu xử trí.
Nàng đang tuyên thệ:
- Dù ngươi chiếm được thân thể ta, nhưng không chiếm được tâm của ta!
- Bà mẹ nó, xem như ngươi lợi hại!
Lăng Tiếu lúc này nói tục.
Hắn vẫn không làm ra chuyện không bằng heo chó này, cũng không dùng tinh thàn chú ấn khống chế nàng, biến nàng thành khôi lỗi của hắn, như vậy chinh phục nàng không có ý nghĩa.
Lăng Tiếu đành phải mang nàng theo, trên đường lại chậm rãi bồi dưỡng cảm tình với nàng.
Hắn tin tưởng dùng bộ dáng tuấn tú như Phan An của hắn, sớm muộn gì cũng bắt được tâm của nữ nhân này.
Bắt Ngọc Nhu Phỉ, Lăng Tiếu rời khỏi Sa Vực, hắn cũng không có tâm tư chờ tất cả giáo đồ Thánh Âm Giáo vây giết hắn.
Huống chi Thánh Âm Giáo còn có một vị giáo chủ, thực lực còn trên cả Ngọc Nhu Phỉ phía trên.
Người tồn tại ở đẳng cấp này Lăng Tiếu không có khả năng chống lại.
Ngọc Nhu Phỉ vốn dĩ cho rằng Lăng Tiếu sẽ cường chiếm thân thể nàng, thế nhưng mà Lăng Tiếu không có làm vậy, chỉ dọa nạt hù nàng một chút, ngược lại khiến nàng thở ra.
Nếu thật bị hắn ô nhục, nàng thà chết một trăm lần còn hơn.
- Ngươi thả ta, ta có thể cho ngươi nhiều bảo vật hơn!
Ngọc Nhu Phỉ đề nghị.
- Ngươi nằm trong tay ta, ta muốn gì chẳng được.
Lăng Tiếu không đáp ứng.
- Ta là sẽ không phản bội thánh giáo, ngươi chết tâm này đi!
- Tâm ta như bàn thạch, sẽ không dễ dàng hết hy vọng!
Bắt giữ phó giáo chủ Thánh Âm Giáo Ngọc Nhu Phỉ, Lăng Tiếu và Sát Thiên dùng tốc độ cao nhất rời khỏi di chỉ Thánh Dương Giáo.
Bọn họ đi đường xuyên qua không gian, ngày đi hơn trăm vạn dặm, đếm ngày sau đã rời khu cư trú nhân loại ở Sa Vực, lại quay về sa mạc mênh mông.
Lăng Tiếu cũng không có cấm cố tự do của Ngọc Nhu Phỉ, nhưng vẫn cho Sát Thiên phong bế lực lượng của nàng, không để nàng khôi phục thương thế, nàng khó khôi phục lực lượng, mà không gian giới cùng bao tay linh thú của nàng bị hắn thu, để nàng không giãy dụa gì, đùa nghịch thủ đoạn hoa chiêu gì đó.
Ban đầu nữ nhân nayfconf mắt Lăng Tiếu hèn hạ vô sỉ, khi phụ con gái yếu ớt vân vân, cũng quyết định tuyệt thực không phục Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu khi ấy thiếu chút sụp đổ, Thánh giả đỉnh phong là con gái yếu ớt, có cho người ta sống không?