Lăng Tiếu, Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên lập tức tiến vào cái khe này, tiến vào một không gian khác.
Lăng Tiếu không nói hai lời động thủ lần nữa.
Lăng Tiếu cường lực phá vỡ ba tầng bình chướng không gian, đến tầng không gian thứ tư hắn phát hiện dao động không gian ở đây mạnh hơn rất nhiêu, lực lượng không gian không ngừng vặn vẹo, không gian chi lực hỗn loạn lao qua bọn họ.
Ba người cảm thấy toàn thân đau nhức, bọn họ không thể không vận dụng lực lượng ngăn cản.
- Mặc dù ta không có đi qua Thiên Vực, nhưng mà trong sách cổ ghi rõ muốn vượt qua không gian nơi đây rất khó khăn, nhất là sau tầng thứ tư bắt đầu có lực lượng không gian hỗn loạn xâm nhập thân thể, mọi người phải cẩn thận, không được thì ta tới!
Ngọc Nhu Phỉ nói.
- Ngươi nói ta biết rõ, nhưng mà chút lực lượng không gian hỗn loạn này không coi vào đâu, đợi đến lúc sau ngươi hãy ra tay, nhưng mà ngươi tốt nhất nên mặc giáp phòng vệ đi, lực lượng sau đó vô cùng mạnh mẽ đấy, hơi chút không cẩn thận có thể sụp đổ không gian đấy.
Lăng Tiếu cũng nhắc nhở Ngọc Nhu Phỉ.
Ngọc Nhu Phỉ biết rõ Lăng Tiếu nói đúng, gật đầu, trên người xuất hiện quang minh vệ giáp.
Trên đường tới Thiên Vực, Lăng Tiếu sớm trả lại không gian giới cho Ngọc Nhu Phỉ.
Hắn mặc dù còn chưa đạt được tâm và thân thể của nàng, nhưng mà hai người cũng có nhiều chủ đề chung, trở thành tri kỷ.
Phong Thanh Duyên bên cạnh biết rõ thực lực của Ngọc Nhu Phỉ, cũng không làm cao, cũng mặc vệ giáp phòng ngự vào, nàng nói thầm trong lòng.
- Tiếu nhi còn lợi hại hơn Tà Đế ca ca nhiều, không ngờ có thể cua được nữ nhân mạnh hơn hắn nhiều.
Lăng Tiếu biết rõ tầng bình chướng không gian thứ tư này bất phàm, chiến lực tăng lên, hư ảnh kim long không ngừng gào thét phía sau hắn.
Hai quyền như song long xuất hải nện vào bình chướng không gian.
Oanh long!
Âm thanh chấn động cường đại, không gian bốn phía không ngừng di động.
Đáng tiếc không gian này không có vỡ ra.
Lăng Tiếu không phục và tăng thêm lực lượng lên vài lần, kim quyền có lân phiến bao phủ, uy lực đủ so sánh với một kích của Thánh giả trung giai.
Rốt cuộc bình chướng không gian cũng mở ra, nhưng mà lần này không có mở rộng như ba tầng trước, nó chỉ mở ra mười mét mà thôi, hơn nữa đang khép lại tương đối nhanh, nếu ba người không đi vào thì bình chướng sẽ khép lại.
Nhưng mà ba người vừa mới tiến vào tầng thứ tư thì một đạo lực lượng không gian cường đại đã ập tới chỗ bọn họ.
Không gian càng không ngừng vặn vẹo, lực lượng như lưỡi đao sắc bén.
Ba người không thể không vận dụng lực lượng ngăn cản, chống cự lực lượng này.
Nhưng mà tầng không gian này không chỉ có lực lượng không gian quấy nhiễu, chỉ thấy một khối đá lớn như lưu tinh lao tới, không ngừng lao thẳng tới đây.
Tốc độ kia thật nhanh, lực lượng vô cùng khủng bố, nếu như tùy tiện bị một khối nện trúng, chỉ sợ Thánh giả cũng trọng thương hoặc chết đi.
Lăng Tiếu, Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên bị dọa kêu to một tiếng, cuống quít đánh nát khối đá này.
Thế nhưng mà những tảng đá này như vô cùng vô tận, chúng từ các hướng khác không ngừng lao tới, tất cả có lớn có nhỏ, rậm rạp chằng chịt, cự thạch nện tới không ai ngăn cản nổi.
Thân thể của Lăng Tiếu có thể so với thánh khí cao giai, hai tay hai chân như thần binh tuyệt thế, không ngừng đánh tan đá tảng.
Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên không có thân thể cường hãn như Lăng Tiếu, thế nhưng mà lực lượng của hai nàng mạnh hơn Lăng Tiếu, mỗi lần ra tay đều có thể đánh tan tảng đá.
Ngọc Nhu Phỉ vốn tưởng Lăng Tiếu sẽ ứng phó không được, muốn ra tay trợ giúp hắn, nhưng nhìn thấy hắn vẫn bình tĩnh thong dong, tay không đánh ra lực lượng to lớn thì yên lòng.
Nhưng mà nàng chấn kinh chính là biểu hiện chiến đấu của Lăng Tiếu, đã không không kém gì Thánh giả trung giai, nội tâm của nàng lờ mờ hân thưởng Lăng Tiếu vài phần.
Phong Thanh Duyên có tốc độ của phong thuộc tính, càng không ngừng tránh né, thỉnh thoảng lại ra tay, ngược lại không có bị ảnh hưởng bao nhiêu.
- Không nên dừng ở đây, chỗ nầy loạn thạch bất tận, phải mau chóng rời đi.
Lăng Tiếu nhìn qua hai nữ hét lên.
Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên ứng một tiếng, hai người bắt đầu tránh né loạn thạch, cùng Lăng Tiếu đi tới bình chướng không gian.
Khoảng cách không gian tầng thứ tư tới tầng thứ năm không ngẳn, ba người đã đi vài ngày nhưng không có phát hiện bình chướng tầng thứ năm.
Nhưng mà càng xâm nhập vào trong loạn thạch càng nhiều, tốc độ lao tới càng nhanh, lực lượng trùng kích càng lớn hơn.
Ba người không ngừng né tránh nhưng khó tránh bị loạn thạch nện trúng, làm cho bọn họ suýt nữa tan vỡ.
Lăng Tiếu dùng hai tay hai chân ngăn cản đá vụn, mà Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên không thể không lấy thánh khí ra, đánh tan những tảng đá này.
Ba người bị bức chật vật không chịu nổi, Lăng Tiếu cũng bị đá nện vào người, nếu không phải thân thể hắn biến thái thì chắc chắn suy sụp rồi.
- Khó trách chỉ có Thánh giai mới có thể đi tới Thiên Vực, nếu bất luận võ giả dưới Thánh giai tiến vào đây đã sớm biến thành cặn bã!
Lăng Tiếu lúc này lo sợ nói thầm.
Lực trùng kích của những tảng đá này cho dù là Thánh giả trung giai cũng không chịu đựng nổi, Thánh giả thấp giai tiến vào chỉ có đường chết.
- Ngươi không vào dược đỉnh sao?
Ngọc Nhu Phỉ thấy Lăng Tiếu liên tục bị đụng trúng thì lướt qua bên cạnh hỏi thăm.
- Yên tâm, thân thể của ta rất cứng rắn, những phá thạch này không làm gì được ta, ngươi chiếu cố sư nương giúp ta, nàng bị thương rồi
Lăng Tiếu nói.
Ngọc Nhu Phỉ không nhiều cái gì, lập tức tới bên cạnh Phong Thanh Duyên và thay nàng ngăn cản loạn thạch.
Ba người tăng tốc lao tới phía trước, ba ngày sau loạn thạch cũng giảm đi nhiều, lực lượng không gian vặn vẹo càng tăng lớn đè áp ba người không thở nổi.
- Ồ, đây... Đây là Hắc Mặc Thạch?
Lăng Tiếu phát hiện một khối đá không lớn ở trên đầu mình, phát hiện không có bị hắn đánh nát thì hắn mới chú ý tới tảng đá này không giống với những tảng đá chung quanh.
Lăng Tiếu bay tới bên cạnh khối đá này, hắn đánh giá tảng đá, thình lình phát hiện chỗ bất phàm của tảng đá này.
Hắc Mặc Thạch, đây là vật liệu đá khó gặp, thế nhưng mà nó là tài liệu trân quý luyện khí, không kém hơn vạn niên huyền thiết, vạn niên thâm hải trầm ngân, là tài liệu luyện thành khí không thể thiếu.
Khối Hắc Mặc Thạch to lớn này ít nhất nặng vài trăm cân, tại trung vực là bảo vật khó tìm, nếu cầm đi bán đấu giá nó không kém gì linh thảo bát giai, thậm chí còn cao hơn không ít.
Lăng Tiếu thu Hắc Mặc Thạch này, sau đó lại lưu ý những tảng đá khác, phát hiện cũng không có Hắc Mặc Thạch.
Đúng lúc hắn muốn tìm kiếm chung quanh thì thình lình phát hiện có một khối đá bay qua phía hắn.
Lăng Tiếu đại hỉ, hắn nhìn qua Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên hô lên.
- Chỗ này có không ít Hắc Mặc Thạch đấy, chúng ta... Chờ chút, nhìn xem có thể thu nhiều hơn hay không, đây là vật tư của Thiên Vực đấy...
Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên gật đầu, lập tức lưu ý tảng đá bốn phía.
Ba người lưu ở đây hai ngày, cũng thu được không ít Hắc Mặc Thạch.