Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1572

Linh hồn lực của Lăng Tiếu không kịp chạy trốn, lập tức bị đánh tiêu tán.

Chân thân của Lăng Tiếu đã mất đi cảm ứng, trên gương mặt hiện ra thần sắc sợ sệt, hắn bắt đầu cầm dược đỉnh bỏ trốn, tốc độ kia không chậm hơn lúc chạy thoát khỏi con cự ưng đen trắng.

Lăng Tiếu trốn tới mấy ngày sau mới dừng lại thở ra, hắn càng không ngừng vỗ ngực, nói:

- Khốn kiếp, rốt cuộc là linh thú đáng sợ gì, chỉ trừng mắt là khiến phân thân của ta nổ tung.

Lăng Tiếu nhớ kỹ phân thân bị diệt thì nhìn thấy một đôi lôi nhãn đáng sợ, để hắn cảm thấy sợ hãi không thôi.

Hắn thực sợ con linh thú đó chạy tới nơi này, nếu như vậy dù hắn có mười cái mạng cũng không thể ứng phó.

Lăng Tiếu lúc này bỏ qua suy nghĩ tìm thánh bảo lôi hệ, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi không gian này, mau nhanh chóng đi tới cứ điểm Thiên Vực!

Trên đường đi Lăng Tiếu dù không có đi tìm thánh bảo, nhưng mà vẫn thu được không ít đồ vật lôi hệ.

Trải qua nửa năm bôn ba, rốt cuộc Lăng Tiếu cũng đi tới bình chướng cuối cùng, chỉ cần phá bỏ chỗ này là đi tới Thiên Vực.

Lăng Tiếu gọi Ngọc Nhu Phỉ, Phong Thanh Duyên cùng với Sát Thiên ra ngoài, cùng bọn họ nghênh đón thời khắc trọng đại.

- Phá chỗ này đi ra là Thiên Vực, ta nghĩ bình chướng này rất mạnh, chúng ta tốt nhất nên cùng liên thủ!

Lăng Tiếu nhìn ba người và đề nghị.

Ba người đồng thời gật đầu đồng ý với Lăng Tiếu.

- Rốt cuộc cũng sắp nhìn thấy Tà Đế ca ca!

Phong Thanh Duyên hưng phấn nói thầm trong lòng.

Bốn người toàn lực công kích nện vào bình chướng không gian.

Oanh long oanh long!

Bình chướng không gian mở ra một cái động không phải rất lớn, bốn người đồng thời tiến vào.

Sau khi bọn họ mới xuyên qua bình chướng không gian, cơ hồ tất cả lôi điện oanh minh, cuồng phong gào thét biến mất, thế giới khôi phục bình tĩnh.

Bốn người trôi nổi trên không trung, nhìn qua dãy núi to lớn trước mặt, nhất thời há to mồm.

Trong núi hoang này có nhiều dấu tích chiến đấu, những sơn lĩnh này có trăm ngàn lỗ thủng, từng hố sâu trăm mét ngàn mét hiện ra, có thể thấy chiến đấu ở đây kịch liệt thế nào.

Nhưng mà nhìn qua vết tích này hơi lâu năm, chắc là trước kia lưu lại.

Bón người nhìn qua những lỗ thủng này, bọn họ hy vọng có thể nhìn thấy những ý niệm lưu lại.

Nhưng mà bọn họ không thể cảm ứng được cái gì cả.

- Đây chính là cứ điểm Thiên Vực sao? Tại sao không có chỗ gì đặc biệt thế này?

Lăng Tiếu buồn bực nói ra.

Cứ điểm Thiên Vực là giải đất bên cạnh Thiên Vực, là con đường đi tới trung ương Thiên Vực, thiên địa linh khí vốn dĩ cao hơn Huyền Linh đại lục cả trăm lần, kỳ hoa dị thảo đều nhiều lắm.

Nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng này quá xa vời với thực tế, trong nội tâm cảm thấy không thoải mái.

- Ha ha, thật thất vọng, cứ điểm Thiên Vực này cũng chỉ là giải đất mà các đại thế lực Thiên Vực lưu đày đám đệ tử không có thiên phú, có thể nói chỗ nầy là biên cương đất cằn sỏi đá, thiên địa linh khí chỉ mạnh hơn trung vực một chút, đợi khi tới Thiên Vực thì đó mới là thánh địa mà ngươi nói!

Phong Thanh Duyên cười giải thích, xem dáng vẻ của nàng hình như hiểu ra một chút gì đó.

- Sư nương biết gì sao?

Lăng Tiếu lạ lùng nhìn qua Phong Thanh Duyên.

Phong Thanh Duyên lúc này tươi cười.

- Đương nhiên là sư phụ ngươi quay về nói cho ta biết rồi.

Lăng Tiếu có chút bất mãn tít thanh nói

- Sư phụ đúng là thiên vị, lúc đó ta hỏi hắn tình huống Thiên Vực nhưng hắn không có nói, bảo ta sau khi đạt tới Thánh giả thì đi tới chỗ này sẽ biết rõ, bây giờ tốt rồi, nhìn qua chung quanh nhưng biết đi nơi nào đây!

- Sư phụ của ngươi không nghĩ ngươi đạt tới Thánh giả nhanh như vậy ah, nói lại chỗ này không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, chỉ cần chúng ta điệu thấp một chút, không ai sẽ ngó ngàng tới chúng ta, bởi vì thực lực của chúng ta ở Thiên Vực không có ý nghĩa, muốn đạt tới Thiên Vực chân chính phải có đủ lộ phí mới được!

Phong Thanh Duyên nói.

Ngọc Nhu Phỉ khó hiểu hỏi:

- Còn cần lộ phí?

- Cứ điểm Thiên Vực chỉ là nơi bắt đầu, muốn đạt tới Thiên Vực thì phai nhờ Thông Thiên chi trận mới có thể đi, Thông Thiên chi trận này do đại thế lực chưởng quản, mỗi người đi vào cần thượng phẩm huyền tinh, mà huyền tinh đối với người bình thường mà nói không phải dễ tìm, nhưng không làm khó chúng ta được, đáng giá nhất chính là chúng ta trong một năm phải đi tới Thiên Vực, hơn nữa danh ngạch có hạn, nếu không thể đạt được danh ngạch thì phải chờ tới năm sau, mặt khác chúng ta không thể đắc tội với thế lực ở đây, bọn họ dù chỉ là người ở nơi cằn cõi này, nhưng mà người ta có bán Thánh Hoàng thậm chí là Thánh Hoàng tọa trấn!

Phong Thanh Duyên lại nói.

- Thánh Hoàng sao? Ha ha, chúng ta sẽ nhanh chóng có Thánh Hoàng, không cần sợ chúng làm gì!

Lăng Tiếu cười nhạt nói.

Ngọc Nhu Phỉ ở bên cạnh nói ra.

- Vì cái gì còn có hạn chế danh ngạch vậy?

- Chuyện này ta không biết, ta chỉ nghe sư phụ Tiếu nhi nói lại mà thôi.

Phong Thanh Duyên nói.

- Ta cảm thấy đám người Thiên Vực kia cảm thấy người ở nơi này thấp tiện, không cho bọn họ tùy ý đi vào.

Lăng Tiếu đoán thầm.

- Không nên nghĩ nhiều như vậy, đi thôi, thành trì gần nhất cũng cách đây nửa tháng lộ trình, đến thành trì chúng ta phải nhờ tìm các thế lực lớn, chỗ đó mới có Thông Thiên chi trận!

Phong Thanh Duyên lên tiếng, lập tức bay đi một hướng.

Lúc đó Tà Đế trở về trung vực đã nói tình huống ở Thiên Vực cho Phong Thanh Duyên nghe, bảo Phong Thanh Duyên đến Thiên Vực thì biết rõ phương hướng mà đi.

Tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh chóng, bay qua những khu vực hoang vu, bóng người thì không thấy, linh thú ít càng thêm ít, rất hiển nhiên cứ điểm Thiên Vực là nơi bần cùng nhất của Thiên Vực.

Một đoàn người đi mười ngày thì bắt gặp một ít người.

Lăng Tiếu vốn dĩ cho rằng chỗ này chỉ toàn là Thánh giả, thế nhưng mà hắn phát hiện những người này chỉ có thực lực Thiên Tôn, Huyền Đế, ngược lại Thánh giả không thấy.

Lăng Tiếu khó hiểu hỏi:

- Không phải nói Thiên Vực là nơi Thánh giả sinh tồn sao? Tại sao còn có những thực lực yếu này?

Phong Thanh Duyên giải thích lần nữa:

- Ngươi ngốc ah, ai vừa ra đời đã là Thánh giả đâu? Ngươi tưởng người ở đây là từ Huyền Linh đại lục đi tới à? Những người này là dân cư ở cứ điểm Thiên Vực, bọn họ sinh ra đã ở ngay chỗ này, thực lực cũng phải tu luyện lên đấy.

Lăng Tiếu vỗ vỗ nói:

- Đúng vậy a, ta vì sao không nghĩ ra, thật đần!

Một đoàn người tiếp cận thành trì thì thu liễm khí tức, đáp xuống trước thành trì.

Thành trì này là cứ điểm Thiên Vực...là thành trì bình thường nhất, nhưng mà không kém gì thập đại thành trì của trung vực.

Võ giả lui tới không đếm được, thực lực cũng không kém, Thiên Tôn cùng với Huyền Đế chẳng khác gì rau củ trắng, cũng không có lưu ra bọn họ trâu bò cỡ nào.

Nhìn tình huống này, Lăng Tiếu đã biết rõ chỗ này là nơi phát xướng của Thiên Vực, nhưng mà phồn hoa hơn trung vực không biết bao nhiêu lần.

Bình Luận (0)
Comment