Thần hồn lạnh lùng cười một tiếng:
- Chỉ là thánh thú cũng dám sính uy trước mặt ta!
Tay nắm trường thương, thần hồn lướt tới trước, trường thương đâm ra ngoài, mang theo lực lượng ầm ầm nổ tung.
Kim mang chợt lóe, thanh âm nổ bạo kinh thiên động địa vang lên.
Đầu linh thú chưa đến gần đã bị đánh thành tro tàn, không hề lưu lại chút vết máu.
Khi hết thảy tan biến, mọi người đều vô cùng sợ hãi.
- Lực lượng thật đáng sợ, cho dù là thánh hoàng đỉnh cũng không lợi hại như vậy đi, thanh niên này rốt cục là ai, vì sao trước kia chưa từng nghe nhắc đến hắn!
- Chẳng lẽ là lão quái vật lánh đời khổ tu, tu luyện thần công đại thành phản lão hoàn đồng sao?
- Bất kể như thế nào chúng ta không nên trêu chọc người này, quá kinh khủng, lão bất tử Vạn Kiếm tông đá trúng tấm sắt rồi.
- Hắn…hắn không phải người…chẳng lẽ là thần?
Chân thân Lăng Tiếu cười nói:
- Không sai, giết luôn lão bất tử kia đi, luôn giả nhân giả nghĩa, nhìn thấy phiền lòng!
Thần hồn cười nói:
- Đây là tự nhiên, ngươi thấy phiền lòng, cũng chính là ta phiền lòng, không có gì khác nhau!
Thanh âm thần hồn hạ xuống, thân ảnh đã đến trước mặt thánh hoàng đỉnh.
Sắc mặt người kia xám như tro tàn, nhưng không hề cầu xin tha thứ, lộ ra vài phần khí khái nói:
- Muốn giết lão phu, các ngươi cũng phải trả giá lớn, ta không thể thông thiên, các ngươi cũng đừng nghĩ thông thiên, hủy diệt cho ta!
Dứt lời hắn đem lực lượng đề thăng lên thần cảnh.
Hắn đã tích lũy mấy ngàn năm, sớm muốn đột phá thần cảnh, nhưng vẫn chưa thăm dò được cánh cửa, nay cảm giác được lực lượng thần hồn trước mặt, hắn tựa hồ nắm bắt được chút gì đó, chỉ đáng tiếc vẫn chưa thể lĩnh ngộ.
Hắn tự biết khó thoát khỏi cái chết, rõ ràng lựa chọn tự bạo, muốn tạc hủy Thông Thiên trận, cho mọi người cùng nhau chôn cùng.
- Muốn tự bạo? Ngươi hỏi qua ta hay chưa!
Thần hồn cười lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, lực lượng bốn phía như thủy triều kéo tới, ngay cả lực lượng Thông Thiên trận cũng bị hắn mượn lấy.
Thật nhiều lực lượng hình thành lao lung, không khoan nhượng đem thánh hoàng đỉnh giam cầm.
Lực lượng của thánh hoàng đỉnh đã bành trướng, nhưng thân thể không thể nổ bạo, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình bị đè ép trong một không gian vô cùng nhỏ hẹp.
Hắn giận dữ trừng mắt, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.
- Lực lượng vẫn còn có chút không đủ, muốn tự bạo cút ra xa một chút đi!
Thần hồn khẽ nhíu mày nói, tay vung lên, đem thánh hoàng đỉnh tung ra xa hơn ngoài vạn thước.
Phanh!
Một thanh âm nổ tung kinh thiên động địa vang lên, làm mọi người cảm thấy rung động không thôi.
Mọi người thấy một màn này đều cảm nhận rét lạnh tận đáy lòng, ánh mắt nhìn Lăng Tiếu tràn ngập vẻ kính sợ.
Nguyên Dần Tử nhìn thấy sư thúc cùng Lăng Tiếu đối chiến ngang tay, đã trốn khỏi thiên đàn, một khi có bất kỳ điều gì không ổn sẽ bỏ chạy.
Nhưng chân thân của Lăng Tiếu đã giết hắn dưới vô địch quyền ý.
Người của Vạn Kiếm tông nhìn thấy Lăng Tiếu không chút kiêng nể liên tục giết chết ba người của mình, không dám có chút ý phản kháng, ngược lại có bao xa chạy bao xa, chỉ chờ năm sau tiếp tục lên thiên đàn.
Bọn họ chỉ sợ Lăng Tiếu tìm đến mình, diệt sạch không tha bất kỳ ai.
Chân thân cùng thần hồn Lăng Tiếu hợp nhất, gương mặt hiện lên nụ cười hài lòng tự tin.
Thánh Hoàng đỉnh phong của Vạn Kiếm tông là cao thủ đứng đầu số một số hai bên trong yếu tắc cũng vẫn lạc rồi.
Trong lúc nhất thời những người kia vì tranh đoạt Thiên đàn, ánh mắt của từng ngời nhìn Lăng Tiếu trở nên vô cùng kính sợ lên.
Những người khác của Vạn Kiếm tông đã sớm từ trên Thiên đàn rời khỏi, hành trình đăng thiên thứ nhất này đã không có phần của bọn họ ròi.
Một gã cao cấp Thánh Hoàng trong đó khom người xuống đối với Lăng Tiếu nói:
- Vị đại nhân này mời thượng tọa, vị trí đệ nhất Thiên đàn không phải ngài thì là của ai a!
Hôm nay các lúc đăng thiên còn có chừng nửa khắc chung, tất cả mọi người bởi vì đại chiến của Lăng Tiếu cùng Thánh Hoàng đỉnh phong kia đều bị buộc rời khỏi Thiên đàn, hiện tại lại một lần nữa chuẩn bị ngồi vào, nhưng mà Lăng Tiếu ở đây, bọn họ lại không dám ngồi xuống trước.
Những người khác cũng liên tục lên tiếng nói những lời cung kính với Lăng Tiếu.
- Không sai, vị đại nhân này thần công cái thế, chính là tấm gương của chúng ta, còn thỉnh đại nhân vào ngồi trước.
- Đại nhân anh hùng cái thế, Vạn Kiếm tông đắc tội ngày thật là mắt bị mù rồi, nếu là lại có người của Vạn Kiếm tông đến đây, ta nguyện thay đại nhân mà giết bọn họ.
- Còn thỉnh đại nhân trước vào ngồi, Thông Thiên chi trận rất nhanh sẽ biến mất.
- Đúng đúng, đại nhân trước vào ngồi đi, đến Thiên vực còn thỉnh quan tâm chúng ta một chút.
Lăng Tiếu không thích ngó ngàng tới những người nịnh nọt kia, thân thể nhẹ đạp một cái hạ xuống vị trí đệ nhất trên Thiên đàn.
Lúc này vạn đạo thiên thê kia đã dần dần thu lại ròi, năng lượng của trận pháp cũng không ngừng co rút lại.
Rất nhiều Thánh Hoàng đều quy vị, yên tĩnh đợi một khắc đăng thiên kia.
Những chỗ ngồi còn trống kia lại một lần nữa đưa tới tinh phong huyết vũ.
Rất nhiều Thánh giả đánh hết toàn lực, đánh ra sát chiêu tầng tầng không ngừng, muốn ở lúc cuối cùng có thể đi lên vị trí Thiên đan.
Liên tục tê sát, đã có đại bộ phận Thiên đàn chi vị bị người chiếm cứ, mà những chiếc ghế còn lại cuối cùng bị mấy tên tàn nhẫn hung hãn vượt giai mà chiến, đem những người khác kéo xuống ngựa, may mắn đăng đàn.
Hưu hưu!
Vạn đạo quang trượng hạ xuống, từng đoàn vĩ lực ở trong phương thiên địa này lưu chuyển.
Trăm người đăng đàn, từng người giống như chiếm được thần quang đắm chìm, cả người đều cảm thấy vui sướng lên, trên khuôn mặt mang theo nụ cười kích động thỏa mãn, phảng phất hết thảy tê sát lúc trước đã trở thành mây khói thoảng qua.
Mà những người không được đăng đàn kia chỉ có thể nhìn lên, nhìn một màn thần kỳ này, mọng đợi đến lần sau nhất định sẽ phải đi lên một lần.
Quang mang như toa!
Lăng Tiếu đx sớm trải qua chuẩn bị đăng thiên, hắn cảm thấy chỗ này hẳn là cùng truyền thâu trận trực tiếp di hình hoán cảnh không sai biệt lắm, chỉ ở trong nháy mắt liền đến một cái địa phương khác.
Nhưng mà một lần này hắn vẫn là tính nhầm.
Thông Thiên chi trận này có lẽ cùng loại với truyền thâu trận, nhưng mà tốc độ di chuyển thật giống như còn muốn chậm hơn so với truyền thâu trận.
Hắn dù không thấy rõ sự vật ở xung quanh, nhưng mà thần hồn của hắn lại có thể cảm ứng đến không gian hắc ám vô tận này.
Thân thể của hắn tự hồ xuyên toa ở trong vũ trụ, lấy một loại quỹ tích nào đó mà bay đi.
Hắn biết THông Thiên chi trận này không phải là chậm hơn so với truyền thâu trận, ngược lại là nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, sở dĩ chậm như vậy là bởi vì yếu tắc hẳn là cách Thiên vực quá xa rồi, thời gian truyền thâu cần tiêu hao phải dài hơn không ít.
Lăng Tiếu cũng không biết đã qua bao lâu, có lẽ là chỉ một chút thời gian, có lẽ lại là qua vài năm rồi, thân thể hắn rốt cuộc là bị nặng nề ném ở trên mặt đất.