Tiếp theo hắn nhìn về phía Lăng Tiếu nói:
- Ngươi nhưng biết đây là địa phương nào không? Còn không nhanh đem người thả ra!
Lăng Tiếu cũng là ngoan ngoãn đem người ở trong tay thả ra, đồng thời lại nói:
- Chỗ này không phải là Thiên vực sao? Tiểu đệ mới đến chỗ này, không hiểu quy củ lắm, chư vị đây là muốn làm gì?
Lăng Tiếu không biểu hiện đến mức quá bá đạo, cũng không dám biểu hiện quá mức mềm yếu, chỉ xem đó là một tràng hiểu lầm.
- Từ chỗ yếu tắc đi lên đều là tiện dân, ở bên trong vực sẽ không có bất kỳ thân phận gì có thể nói, nếu như ngươi muốn mạng sống liền ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của chúng ta, bằng không ngươi tuyệt đối sống không quá hôm nay!
Thiết Lang sâu kín nói.
Lăng Tiếu nhíu lông mày một chút, trong lòng đang nhanh chóng suy nghĩ:
- Thiên vực dù là thiên đường của tu võ, nhưng cũng là địa phương sát lục vô tình a!
Sau một phen do dự, hắn gật gật đầu nói:
- Tốt, ta nguyện ý nghe theo phân phó của các ngươi.
Đám người Thiết Lang cùng Liễu Kim Hỉ không ngờ tới Lăng Tiếu cư nhiên nghe lời như thế, đây cũng là giảm đi một phen tay chân.
Tiếp theo trong tay của Liễu Kim Hỉ nhiều ra một khỏa đan dược hướng về phía Lăng Tiếu ném tới:
- Ăn nó vào đi!
Lăng Tiếu đem đan dược kia tiếp lấy, do dự một chút vẫn là đem nó nuốt xuống.
Lăng Tiếu dù là luyện đan tông sư, nhưng mà cũng không thể nhìn một cái liền có thể phá đoán ra đây là đan dược gì.
Chỉ là đan dược này từ trong tay người đó ném lại, hiển nhiên sẽ không phải là đan dược tốt gì rồi.
Hắn dám trực tiếp nuốt vào như thế đó là bởi vì hắn đối với thân thể của mình có đủ lòng tin.
Thuận theo đan dược vào bụng, một cỗ lực lượng không hiểu phong tỏa lại đan điền của hắn, cắt đứt liên hệ giữa đan điền với thức hải, để hắn mất đi tất cả chiến lực.
- Phong Thánh đan!
Lăng Tiếu lập tức từ dược tính của đan dược mà phán đoán ra dược danh xưng của nó.
Phong Thánh đan, có thể phong tỏa lực lượng của tất cả người có thực lực Thánh Hoàng trở xuống, là Đại thánh đan khiến cho người ta không cách nào vận chuyển bất kỳ lực lượng gì để chiến đấu.
Có thể nói đây là một loại đan dược có thể phế trừ võ lực của võ giả trong chốc lát.
Cũng chính là nói Lăng Tiếu bây giờ đã mất đi sự chống đỡ của lực lượng, người bình thường muốn tàn sát hắn trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Bất quá viên đan dược này đối với Thánh Hoàng mà nói chỉ có thể phong tỏa một tháng, nếu như là Thánh giả mà nói chỉ sợ ở trong một năm cũng không có cách nào vận dụng lực lượng.
- Có đảm khí, chúng ta chỉ là tạm thời phong tỏa lực lượng của ngươi, ngươi không nên trông chờ có thể chạy thoát, hết thảy nghe theo an bài của chúng ta, có thể để cho tính mạng của ngươi không lo!
Liễu Kim Hỉ tán thán nói.
- Tốt!
Lăng Tiếu không lộ ra vẻ kinh hoảng gì mà đáp ứng.
Thiết Lang kia nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lăng Tiếu lộ ra vài phần kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu tử này rất trấn định!
Lúc này, Lưu Hắc Đạt với mói bị Lăng Tiếu đánh bại đã dùng đan dược khôi phục thương thế, hắn rống giận một tiếng:
- Tiện dân đáng chết, lại dám thương tổn đại gia, ta làm thịt ngươi!
Lưu Hắc Đạt lướt tới trước mặt Lăng Tiếu, không chút lưu tình nện một quyền lên bụng Lăng Tiếu.
Thân thể Lăng Tiếu nhất thời giống như là tôm chết cong người xuống, tiên huyết từ trong miệng phun ra.
Lưu Hắc Đạt lại một lần nữa xuất quyền oanh ở trên mặt Lăng Tiếu, thân hình của Lăng Tiếu ở giữa không trung xoay tròn mấy vòng, nặng nề rơi xuống ngoài trăm thước.
Lưu Hắc Đạt muốn lần nữa đuổi theo đánh Lăng Tiếu, lại là bị Thiết Lang lên tiếng quát trách nói:
- Đủ rồi Lưu Hắc Đạt, dừng tay cho ta!
- Thống lĩnh, để ta giết tên tiểu tử này, lại dám đánh bổn đại gia!
Lưu Hắc Đạt đáp một tiếng lại lần nữa hướng về Lăng Tiếu giết tới.
- Càn rỡ, lại không đem lời của bổn thống lĩnh để ở trong lòng!
Thần sắc của Thiết Lang run lên rống lớn một tiếng, trong nháy mắt hướng về phía Lưu Hắc Đạt đánh ra một chưởng.
Lưu Hắc Đạt còn chưa phản ứng lại, cả người liền bị đánh đến hộc máu bay ra ngoài.
- Phế vật, không đánh được một tên tiện dân cư nhiên còn dám càn rỡ ở trước mặt bổn thống lĩnh!
Thiết Lang hết sức khinh thường mà quát lên, tiếp theo hắn đối với một tên thủ hạ nói:
- Đi đem tiện dân kia mang theo, trước an trí hắn nghỉ dưỡng hai ngày, lại để cho hắn tiến vào quáng địa.
Đêm lạnh như nước, không trăng không sao.
Một gã thanh niên nhân anh tuấn thân mặc áo bào trắng nằm ở trên một khối đá bằng phẳng, suy nghĩ đang không ngừng lướt qua.
Người trẻ tuổi này chính là Lăng Tiếu vừa mới từ yếu tắc Thiên vực đi tới Thiên vực.
hắn đi tới chỗ này đã hai ngày rồi, thương thế do bị Lưu Hắc Đạt đánh hai quyền cũng đã tốt rồi, mà hắn giả trang thành dáng vẻ không khỏe chỉ bất quá là lừa những người khác một chút mà thôi.
Hắn bây giờ đã bước đầu hiểu rõ đây là địa phương nào rồi.
Nghe những người khác nghị luận, chỗ này là một quáng thạch sơn mạch tương đối vắng vẻ, do một cỗ đại thế lực tên là Thanh Nguyệt cung quản hạt, mà người ở chỗ này chỉ bất quá đều là một ít tiểu nhân vật ngoài lề thay Thanh Nguyệt cung làm việc mà thôi, ngay cả chấp sự ngoại môn hoặc đệ tử cũng không được tính.
Mà hắn sở dĩ bị truyền tống đến đây hoàn toàn là bởi vì danh ngạch của Thông Thiên chi trận sớm đã bị các đại thế lực ở Thiên vực phân phối, hàng năm đều sẽ có người bị chia tách truyền tống đến các nơi trong Thiên vực, tiếp nhận lấy đãi ngộ bất đồng.
Bọn họ là người từ đất phát phối mà lên, ở trong mắt người của Thiên vực chính là tiện dân cấp thấp, nếu như có thể thoát ra được tầng thân phận này mới có thể trở thành vực dân, ngày sau mới có thể đi lại ở bên trong Thiên vực, bằng không cho dù bây giờ hắn đào thoát, người bên trong Thiên vực gặp được hắn đều sẽ truy sát hắn, bởi vì ở trước khi lên Thiên vực, bọn họ đã bị lực lượng lạc ấn không hiểu in lên, là người ở bên trong Thiên vực đều có thể phát hiện được.
Thời gian mà Lăng Tiếu đi tới chỗ này ngắn ngủi, cũng chỉ là tạm thời biết một chút đại khái, cụ thể như thế nào còn không rõ ràng lắm.
Hắn đang cảm khái chính mình vừa mới trở thành Thánh Hoàng không lâu, lại liền trở thành tù binh cấp thấp, thực sự là để hắn phiền muộn không dứt.
Bất quá trước tiên vẫn là phải điệu thấp một chút mới tốt, trước làm rõ tình huống rồi lại nói.
Hắn bây giờ có thể một mình một người sống ở chỗ này, hoàn toàn là nhân gia yên tâm với hắn, bởi vì trong phương viên mấy vạn dặm nơi này còn tiền ẩn rất nhiều cao giai linh thú, mà hắn đã bị phong tỏa lực lượng, nhân gia tự nhiên là không sợ hắn chạy trón.
Ngày thứ hai, Lăng Tiếu bị mang đến một chỗ quáng mạch.
Người mang hắn đến đó ngữ khí cực kỳ không khách khí nói:
- Vào đây thì biết điều đào khoáng một chút, nếu như có thể đào đủ mười vạn cân quáng thạch, do thống lĩnh chúng ta hướng bên trên thỉnh ban tặng Phá Chú thiên thủy cho ngươi, ngươi liền có thể thoát khỏi thân phận tiện dân này, bất quá nếu như nuốt riêng quáng thạch mà nói, đó chính là một cái tử lộ.