- Ta biết rõ nàng sẽ thương tâm, nhưng thương tâm cũng là một bộ phận kinh nghiệm khiến người phát triển, nàng cũng nên trưởng thành rồi!
Gia gia Tiêu Linh phát ra cảm khái nói.
Lúc hắn biến mất khỏi trúc cư, bên tai Lăng Tiếu lại truyền đến một giọng nói:
- Nhớ kỹ ta không phải họ Tiêu, ta họ Kiều, tên Phong, Linh Nhi thực sự không phải là cháu gái của ta, chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ hai mươi mấy năm trước ta nhặt được, thân thế của nàng có thể có quan hệ với Tiêu gia Thiên Huyền Địa Vực, nếu có cơ hội thì ngươi có thể cho nàng nhận thức tổ tông a!
Thanh âm của gia gia Tiêu Linh càng ngày càng xa, người đã sớm ở ngoài cả vạn dặm rồi.
Nghe xong lời của gia gia Tiêu Linh, Lăng Tiếu lập tức kinh ngạc!
- Hắn lại là đỉnh phong Thần Vương Kiều Phong thuộc top 10 trong Thiên Thần Vương sao?
Lăng Tiếu há to miệng lẩm bẩm nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin.
Kiều Phong, là một đỉnh phong Thần Vương truyền kỳ trong Thiên Long Địa Vực
Ngoại trừ số ít lão quái vật Thủy Thần cấp ra, người có thể sánh được với hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Từ lúc hắn xuất đạo đến nay mới chỉ vạn năm, nhưng lại để lại vô tận truyền thuyết.
Trong Thiên Thần Vương có ghi lại, Kiều Phong là một nhi tử bang chủ một tiểu bang phái, từ nhỏ đã lộ ra thiên phú như yêu nghiệt của mình.
Chỉ là về sau tiểu bang phái của Kiều Phong bị cừu nhân tiêu diệt giết, mà hắn lại may mắn được một lão nhân không xuất thế cứu giúp.
Về sau Kiều Phong được lão nhân kia dốc sức truyền thụ thần công, về sau lại đạt được tuyệt thế cơ duyên, thành tựu vô thượng uy danh, tuyệt kỹ Hàng Long Chưởng nổi tiếng của hắn càng uy chấn bát phương.
Từ lúc hắn xuất đạo đến nay, đã trải qua vô số trận chiến cơ hồ chưa một lần thất bại!
Nhưng vào mấy trăm năm trước, hắn đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người
Có người cho rằng hắn đã đi địa vực khác, cũng có người cảm thấy hắn là bế quan tu luyện không ra, càng có người nói hắn là cùng tranh đoạt một nữ nhân với người khác mà trọng thương bỏ mình.
Đủ loại truyền thuyết lưu truyền, nhưng cuối cùng nhất vẫn không ai biết được đáp án chính xác.
Lăng Tiếu không nghĩ tới nhân vật mạnh mẽ như vậy trước đây một mực ở trước mặt hắn, mà hắn lại không hay biết.
Trong lòng của hắn thật hận ah!
Nếu hắn sớm biết mình ở cạnh tồn tại mạnh mẽ như vậy thì hắn đã sớm nịnh bợ nhân gia, để nhân gia truyền thụ hắn ít thủ đoạn, cho hắn vài món thần khí bảo vệ tánh mạng thì tốt rồi!
Lăng Tiếu nghĩ tới đây, đang muốn xem thử trong Không Gian Giới mà Kiều Phong để lại cho hắn có thần vật gì, mà lúc này Tiêu Linh lại từ bên ngoài đi đến, nàng mang theo nước mắt giàn giụa, bộ dáng thật khiến người đau lòng.
- Linh Nhi ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi rồi, ca ca đi hả giận cho ngươi!
Lăng Tiếu quan tâm nói.
Tiêu Linh thoáng cái bay nhào vào trong ngực Lăng Tiếu khóc lên:
- Gia gia có phải đã đi rồi không? Hắn có phải là không cần Linh Nhi nữa không?
Lăng Tiếu không nghĩ tới Tiêu Linh rõ ràng cũng biết rồi, lúc này vỗ nhẹ lưng nàng nói:
- Linh Nhi yên tâm, gia gia chỉ là có chuyện đi làm, không bao lâu nữa sẽ trở về bên người Linh Nhi thôi.
- Không... Ta biết rõ gia gia rời khỏi Linh Nhi nhất định là có nguyên nhân, nhưng lần này... Ta cảm thấy gia gia sẽ thật sự vĩnh viễn rời xa ta rồi, ta cảm thấy rất đau lòng rất khó chịu!
Tiêu Linh thương tâm nói.
Lăng Tiếu không biết nên an ủi nàng thế nào, chỉ có thể mặc cho nàng không ngừng khóc rống lấy trên vai mình.
Cho đến khi nàng khóc mệt, mới định nói vài lời, tuy nhiên lại phát hiện nàng rõ ràng đã ngủ trên vai hắn rồi.
Lăng Tiếu cười khổ một cái, ôm ngang lấy nàng tiến vào phòng nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Ngay khi Lăng Tiếu muốn rời khỏi thì Tiêu Linh lại gắt gao ôm lấy hắn nói:
- Gia gia đừng rời khỏi Linh Nhi... Gia gia đừng rời khỏi Linh Nhi...
Lăng Tiếu cảm nhận được lòng ỷ lại của Tiêu Linh đối với gia gia nàng, có chút không đành lòng, lúc này ngồi ở trên giường êm, tùy ý để nàng ôm ngủ.
Lăng Tiếu đối mặt với ôn hương nhuyễn ngọc như thế lại không có nửa phần xúc động tình dục, có chẳng chỉ là vô hạn nuông chiều đối với nàng.
Nử tử xinh đẹp thuần khiết vô hạ như nàng, ai lại nhẫn tâm thương tổn đến nàng chứ.
Trong bất tri bất giác, Lăng Tiếu tựa hồ cảm giác được mình có một loại cảm giác kỳ quái, lực lượng của hắn tựa hồ như không thể bị không chế, càng không ngừng hấp thu lực lượng mãnh liệt đến từ ngoại giới, đồng thời trong đầu cũng hiện lên đủ loại võ kỹ của mình.
Thiên Sương Quyền, Bài Vân Chưởng, Phong Thần Thối, Trọng Quyền, Vô Cực Phân Thân Thuật, Bá Long Thương Quyết, Cửu Dương Phần Thiên Quyền, Ảo Thuật... tất cả các loại võ kỹ mình từng luyện qua đều dùng thần hồn tự diễn luyện lấy trong thức hải.
Quyền ý, chưởng ý, chân ý, thân pháp... Bao gồm đủ loại ý cảnh trong thời gian ngắn đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lăng Tiếu bất tri bất giác lâm vào đốn ngộ không hiểu, ánh mắt hắn dần khép lại, duy chỉ có thần hồn là vẫn đang không ngừng tu luyện.
Khí thế cả người hắn dần dần tăng lên.
Loại tăng lên này tuy không nhanh, nhưng đối với bất luận một gã Thánh Hoàng nào mà nói, tuyệt đối là phi thường khủng bố.
Loại hiện tượng kỳ dị này nếu để người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ hâm mộ đến mức chảy nước miếng mất.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tiêu Linh rốt cục lần nữa mở mắt, nhìn Lăng Tiếu gần trong gang tấc, một cổ cảm xúc khác thường nổi lên trong lòng, gương mặt trắng noãn kia nổi lên vẻ ngượng ngùng đỏ ửng.
Bất quá, nàng trông thấy Lăng Tiếu đang nhắm mắt tĩnh tu, sắc mặt có chút xuất trần phiêu dật, khiến nàng giảm bớt không ít đau xót, đồng thời nàng cũng không dám lộn xộn, sợ quấy rầy đến Lăng Tiếu, vì vậy dứt khoát lần nữa nhắm mắt lại trong lồng ngực hắn.
- Nằm trong ngực Lăng Tiếu ca ca thật là thoải mái!
Cô nàng này rất thuần khiết thầm nghĩ.
Lăng Tiếu cũng không biết đã qua bao lâu, tựa hồ thân ảnh trong ngực khẽ nhúc nhích một chút, khiến hắn tỉnh lại từ cảm giác kỳ diệu kia.
Lúc hắn trông thấy Tiêu Linh trong ngực, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ, ở trong lòng lẩm bẩm nói:
- Không Linh chi thể quả nhiên không giống bình thường, ta ôm Linh Nhi rõ ràng cũng có thể mượn nhờ lực lượng kỳ diệu của nàng tiến vào cảnh giới đốn ngộ, khiến các phương diện ý cảnh của mình đều tăng lên không ít!
- Lăng Tiếu ca ca ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có hoa sao?
Tiêu Linh mở ra nàng cái kia như nước trong veo con mắt nhìn xem lăng cười hỏi.
Người ngọc hơi thở như lan, khiến Lăng Tiếu cảm giác dị thường nhiệt hinh.
Hắn thân mật vuốt lấy cái mũi nàng nói:
- Đúng vậy a, có rất nhiều rất nhiều hoa ở trên mặt ngươi!
Vèo!
Tiêu Linh lập tức bắn khỏi lồng ngực Lăng Tiếu thở nhẹ nói:
- Thật vậy chăng? Ta hiện giờ nhất định là rất khó coi rồi!
Tiêu Linh dù là một thiếu nữ ngây thơ thuần khiết như đối với tướng mạo cũng rất để ý.
- Ha ha, nha đầu ngốc, mặt mũi ngươi đầy nước mắt, đương nhiên khó coi rồi!
Lăng Tiếu trêu ghẹo nói.
- Thì ra là Lăng Tiếu ca ca trêu chọc người ta, chán ghét!
Tiêu Linh bất mãn nói một tiếng, tiếp theo lại nghĩ tới gia gia của nàng, đôi mắt dễ thương lại lộ ra vài phần ảm đạm.
Lăng Tiếu đứng lên vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của nàng nói:
- Linh Nhi, gia gia của ngươi hắn có chuyện trọng yếu đi làm, hắn làm xong sẽ quay lại tìm ngươi, hắn chỉ tạm thời nhờ ta chiếu cố ngươi thôi, ngươi đã không phải là tiểu hài tử nữa, cũng nên kiên cường lên!
Tiêu Linh nói:
- Ta biết rõ Lăng Tiếu ca ca chỉ an ủi ta, lần này gia gia trở về ta đã cảm giác được hắn phải rời đi rồi, chỉ là không nghĩ tới hắn lại đi không từ biệt, Linh Nhi từ nhỏ đã lớn lên với gia gia, không nỡ rời xa chút nào.
Nói xong trong mắt nàng lại nổi lên nước mắt.
- Không được khóc nữa, khóc nữa sẽ rất khó coi!
Lăng Tiếu tranh thủ thời gian nói, tiếp theo hắn nói sang chuyện khác:
- Linh Nhi ngươi không thích ở cùng một chỗ với ca ca sao? Ta mang ngươi đi ra bên ngoài chơi đùa bốn phía, thế giới bên ngoài rất lớn đấy.
- Ân, đa tạ Lăng Tiếu ca ca, ngươi về sau cũng không thể mặt kệ ta như gia gia đâu đấy!
Tiêu Linh lộ ra bộ dạng khiến người cực kỳ thương tiếc nói.
Lăng Tiếu khẽ vuốt đầu nàng cười cười, nhẹ gật đầu:
- Yên tâm đi, ca ca sẽ một mực ở bên cạnh ngươi mà!
...
Màn đêm buông xuống, gió đêm nhẹ phẩy.
Lăng Tiếu mở ra Không Gian Giới Kiều Phong đưa cho hắn, nhìn kỹ vật phẩm người ta đưa cho hắn.
Lúc hắn trông thấy các thứ tốt bên trong thì cơ hồ muốn cao hứng đến nhảy dựng lên.
Bên trong không chỉ có rất nhiều thánh thảo, còn có không ít Cửu giai thần thảo, còn có một chút thần đan, trong đó có một khỏa có thể vào lúc đạt tới đỉnh phong Thánh Hoàng dùng nó để đột phá, mặt khác các loại đan dược tôi thân, chữa thương rất nhiều ; về phần số lượng thần tinh cũng đạt đến 3000 vạn, số tài phú này nhiều nhất Lăng Tiếu có được từ trước đến giờ, mà Không Gian Giới của đám giặc cỏ bị chém giết trước kia toàn bộ cũng ở chỗ này, tin tưởng cũng sẽ có không ít thứ tốt ; mặt khác còn có một bản chép tay, một bản thần quyển và một đôi thủ sáo màu vàng, bản chép tay kia ghi chép một ít nhận thức và kinh nghiệm khi Kiều Phong đột phá cảnh giới Thần Vương, mà thần quyển kia lại là Hàng Long Chưởng mà Kiều Phong tu luyện, đây chính là loại chưởng pháp đỉnh cấp trong tất cả thần công a, không nghĩ tới ngay bí mật bất truyền như vậy mà hắn cũng để lại cho Lăng Tiếu, mà đôi thủ sáo màu vàng kia lại là trung giai thần khí dùng thú giáp của thập giai kim thuộc tính Kim Giáp Thú làm chủ tài chế tạo thành, thần khí này là Kiều Phong đặc biệt lưu lại cho Lăng Tiếu, đối với Lăng Tiếu ngày sau sử xuất Hàng Long Chưởng sẽ có tác dụng phụ trợ rất lớn.
Lăng Tiếu tuyệt đối không nghĩ tới Kiều Phong lại làm vậy, hắn không sợ hắn cầm đồ vật sẽ rời đi sao?
Bất quá, vừa nghĩ tới người ta là Hàng Long Thần Vương uy danh hiển hách ở Thiên Long Địa Vực, đối với một ít đồ này tự nhiên không để vào mắt rồi.
Có số linh thảo và thần tinh này rồi, Lăng Tiếu lo gì không đạt đến đỉnh phong Thánh Hoàng, mà có bản chép tay kia, hắn càng có thể biết rõ bí mật Thần Vương, đến lúc đó muốn đột phá Thần Vương đã không còn là hy vọng xa vời nữa, mặt khác Hàng Long Chưởng kia tuyệt đối sẽ khiến chiến lực hắn như hổ thêm cánh, được nâng cao một bước.
Vì vậy, Lăng Tiếu định trước tiên tìm hiểu Hàng Long Chương xong mới rời khỏi đây
Trước đây, Lăng Tiếu đã cảm ứng được chỗ yêu nghiệt của thế chất Tiêu Linh, vậy đưa ra ý kiến hai người đồng thời tu luyện.
Đương nhiên không phải hai người nằm trên giường lớn tiến hành nghiên cứu thảo luận nhân sinh mà phi thường thuần khiết cùng ngồi xuống tĩnh tu.
Tiêu Linh tâm tư không phức tạp như vậy, chỉ cho rằng Lăng Tiếu ca ca là thích ở cùng nàng, cho nên mới như vậy, bởi vậy liền đáp ứng.
Trong cùng một gian phòng, Lăng Tiếu mượn nhờ khí tức của Tiêu Linh khiến hắn rất nhanh tiến nhập vào trạng thái Không Minh, hắn nhớ kỹ khẩu quyết của Hàng Long Chưởng và đồ giải quan sát trước kia, dùng một loại tốc độ cực nhanh hấp thu và tiêu hó lấy sự ảo diệu và uy lực của Hàng Long Chưởng.
Càng hiểu rõ Hàng Long Chưởng, Lăng Tiếu càng cảm thấy chưởng uy mênh mông, quả thực một chút cũng không kém Cửu Dương Phần Thiên Quyền, so với Bài Vân Chưởng còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.
Hàng Long Chưởng tổng cộng chia làm thập bát chưởng, mỗi một chưởng đều ẩn chứa uy năng hàng long phục hổ, hơn nữa mỗi một chưởng đều mang ra long hình chiến khí, lực tổn thương hết sức kinh người.
Nếu người bình thường đạt được Hàng Long Chưởng quả thật không dễ gì học được, bởi vì muốn học Hàng Long Chưởng nhất định phải hấp thu qua long huyết, mới có thể đánh ra uy lực chính thức của Hàng Long Chưởng
Mà điều kiện này vừa khéo Lăng Tiếu lại có thể thỏa mãn.
Cho nên, muốn tu luyện Hàng Long Chưởng này với hắn quả thật dễ như trở bàn tay.
Đồng thời, lại có Tiêu Linh ở một bên, khiến năng lực lĩnh ngộ của hắn được đề cao mấy lần.
Chỉ vài ngày qua, hắn chín thức thông hiểu đạo lí, sau đó cũng chín thức lý giải được không sai biệt lắm, chỉ kém chút thực chiến chính thức thôi.
Ở trong thôn trang này ngây người chừng hai tháng, Lăng Tiếu cũng không định cứ tiếp tục như vậy
Hắn phải đi ra ngoài thay Ngọc Phỉ tìm kiếm nghĩa phụ Cuồng Tăng, cũng không biết Cuồng Tăng có còn ở hỗn loạn chi lĩnh hay không, đồng thời cũng phải truyền tin tức mình còn sống lại cho Liệt Viêm Thương Minh, miễn cho Huyền Diệu và sư mẫu lo lắng.
Trần Trọng, là trấn tộc trưởng lão của một thế lực cỡ trung, mặc dù không được liệt vào Thiên Thần Vương, tuy nhiên lại là đỉnh phong Thần Vương, thực lực tự nhiên không kém.
Trước đây hắn ở trong hắc thị bỏ ra trọng tinh giao dịch được một thần quyển, nó có bố một cấp chế mà ngay cả đỉnh phong Thần Vương cũng không thể mở ra được.
Hắn không tin tà, cảm thấy bên trong tất nhiên sẽ có ghi lại thần công cao giai, hắn cảm giác nếu mình có thể mở ra cấm chế, đến lúc đó có thể khiến bản thân tăng thêm một môn thần công cường đại, cũng khiến cho Trần gia bọn hắn có nội tình cường đại hơn.
Chỉ là hắn còn chưa kịp mở ra cấm chế, đã bị người theo dõi.
Mã Ưng lưu khấu là một thế lực tội phạm lưu khấu gần với Thị Huyết ở trong Hỗn Loạn Chi Lĩnh, bản thân Mã Ưng cũng có thực lực cao giai Thần Vương, thủ hạ còn có hai ba mươi tên Thần Vương cấp bậc không đồng nhất.
Sau khi Trần Trọng vừa ra khỏi hắc thị giao dịch, bọn người Mã Ưng đã đuổi theo Trần Trọng, đòi thần quyển từ chỗ Trần Trọng.
Người khác có lẽ không biết thần quyển là ai mang đến hắc thị đấu giá, nhưng Mã Ưng sao lại không rõ, bởi vì thần quyển này chính là do hắn có được, cũng là hắn đưa tới hắc thị đấu giá.
Hắn đã lấy được thần tinh đấu giá, nhưng là lại không muốn mất đi thần quyển, cho nên lại đi cướp về, không thể không nói hắn tính toán thật hay.