Lúc đó người nào sử ra thủ đoạn hèn hạ thì chính ngươi rõ ràng, hôm nay ta liền muốn rửa nhục trước đó!
Thường Hạo Hữu rống giận một tiếng, trong tay nhiều ra song kiếm, hộ thân linh thú của hắn cũng xuất hiện ở một bên, muốn hướng về phía Việt Dũng giết qua.
- Chớ vọng động, đợi lát nữa sẽ để cho ngươi giết thoải mái, trước biết rõ ràng bọn họ muốn làm gì!
Lăng Tiếu ngăn ở phía trước khuyên bảo nói.
- Ngươi thả ta ra!
Thường Hạo Hữu đầu tiên là bị phá rối ngưng hồn, bây giờ cừu nhân tương kiến, đã là giận đến cực điểm, không khỏi hướng về phía Lăng Tiếu hét lên một tiếng, song kiếm đồng thời hướng về phía Lăng Tiếu trảm qua.
Lăng Tiếu nhíu lông mày một chút, thân hình như gió thổi động, cả người vòng đến phía sau Thường Hạo Hữu, nặng nề vỗ lấy bờ vai của hắn nói:
- Tỉnh táo cho ta!
Lăng Tiếu là động chân hỏa rồi, muốn cường hành đem Thường Hạo Hữu áp xuống, hai cái vỗ này đã uẩn chứa toàn lực của hắn.
Thường Hạo Hữu chỉ cảm thấy giống như có mấy tòa sơn phong đè xuống, cư nhiên lấy thực lực của hắn đều cảm thấy bả vai đau đớn muốn chết.
Nếu như Lăng Tiếu vừa mới rồi ra tay đả thương hắn, chỉ sợ hắn tuyệt đối sẽ không được tốt đẹp.
Trong lòng hắn đối với Lăng Tiếu đột nhiên trở nên trọng thị lên, hắn áp chế lấy tức giận, hừ lạnh một tiếng, tránh qua thân thể, không có lập tức đi làm phiền Việt Dũng.
- Làm sao lại nghe lời rồi? Còn là ngươi bây giờ trở thành người hầu của tiểu tử trước mắt này? Thật là đồ phế vật bỏ đi, cả đời này...
Việt Dũng nhìn Thường Hạo Hữu khinh thường mà nói.
Hắn biết tính cách của Thường Hạo Hữu dễ dàng nóng giận, cho nên định dùng lời nói kích thích Thường Hạo Hữu, lại để cho gã đẹp mặt.
Chỉ là lời của hắn còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, một cỗ khí thế ép tới.
Hắn nghĩ cũng không nghĩ lập tức xuất thủ về phía trước.
Nhưng mà hắn đánh tới chỉ là tàn ảnh của đối thủ, tiếp theo "Ba" một tiếng vang lên, trên khuôn mặt của hắn bị nặng nề tát qua một cái, cả người ngã bay ra, mấy cái răng cũng rơi xuống.
Giờ phút này chỗ mà hắn đứng đã nhiều thêm một người khác, mà người này chính là Lăng Tiếu.
- Đây là kết cục miệng tàn, người của Thiên Long môn chúng ta khi nào đến lúc ngươi chỉ tay chỉ chân?
Lăng Tiếu hừ lạnh nói, tiếp theo hắn đối với người ở phía sau lưng mình nói:
- Các ngươi tự mình xem người ở bên cạnh một chút, có ai không còn, bọn họ có thể đã bị những người ở trước mắt này âm thầm giết rồi!
- Cái gì, bọn họ... Chẳng lẽ muốn khởi lên đại chiến giữa hai vực hay sao?
- Triệu sư đệ? Triệu sư đệ ngươi ở đâu? Đáng chết... Chẳng lẽ hắn thật bị giết?
- Đáng giận a, Liên sư muội của ta cũng không thấy, tạp chủng đáng chết, bọn họ lại bỉ ổi như vậy, chúng ta liều mạng với bọn họ!
- Người của Thiên Hổ địa vực một mực muốn chiếm lấy U Hồn thần đàm này, xem ra bọn họ muốn từ bây giờ bắt đầu hành động, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ được như ý!
Cho dù là người của Thiên Long địa vực kêu gọi thế nào, bọn họ cũng không có lập tức động thủ.
Bởi vì ở trên nhân số bọn họ liền ít hơn nhân gia gần gấp đôi.
Ở lúc tiến vào hư không liệt phùng đã chết một nhóm, mà lúc trước những thánh thú kia công kích lại tử thương một nhóm, hôm nay còn có không ít người bị cự ở bên ngoài U Hồn thần đàm.
Cho dù bọn họ xông lên chỉ sợ là bại nhiều thắng ít.
Bất quá bọn họ thấy một cái tát vừa mới rồi của Lăng Tiếu đánh đến tương đối giải hận, đồng thời lại âm thầm cảm kích Lăng Tiếu, bằng không chờ đến lúc mỗi một người bọn hắn đang ngưng hồn thì bị người của Thiên Hổ địa vực đánh lén, vậy bọn hắn chỉ sợ đều bị một võng đánh tận rồi.
Việt Dũng ôm lấy má, giận trừng mắt nhìn Lăng Tiếu quát:
- Ta nhất định phải giết ngươi!
Đang lúc hắn muốn xuất thủ với Lăng Tiếu, một người đã ngăn ở trước mặt hắn âm u nói:
- Ngươi không phải là đổi thủ của hắn, lui ra đi.
Người này lên tiếng một cái, Việt Dũng không dám phản bác, chỉ có thể vô cùng không cam lòng trừng mắt nhìn Lăng Tiếu mà không lại nói chuyện nữa.
Người này rất trẻ tuổi, lại còn chưa tới trăm tuổi, ước chừng chỉ là chín mươi tuổi nhưng mà đã là cảnh giới Bán Thần Vương, hơn nữa dáng vẻ không hề giống như loại mới bước vào Bán Thần Vương, từ khí tức cảm ứng hắn đã là vô cùng đạt đến đê cấp Thần Vương rồi.
Khuôn mặt của hắn cương nghị lạnh lẽo, một đầu tóc đen phiêu đãng bay múa, thân mặc một bộ hắc sắc thần giáp, cả người lộ ra uy phong lẫm liệt, khí vũ bất phàm!
Khương Hoa Hổ, một đời lĩnh tụ mới của Ma Hổ tông, đồng dạng là hậu duệ xuất sắc của Ma Hổ tộc.
- Thực lực của ngươi rất không tồi, chỉ cần ngươi chịu thần phục ta, nguyện ý đi theo bên cạnh ta, ta nhưng có thể lưu ngươi một mạng!
Khương Hoa Hổ vô cùng u lãnh mà nói.
Bá đạo, cuồng vọng!
Đây là những từ hình dung Khương Hoa Hổ tốt nhất!
Lăng Tiếu còn chưa nói chuyện, Lăng Mộ Hâm đã xông lên phía trước quát lên:
- Tạp chủng của Ma Hổ tộc thật cuồng vọng, còn thật cho là các ngươi ăn định chúng ta sao?
Lăng Mộ Hâm có thể tăng lên hai mươi bảy lần chiến lực, trừ Lăng Tiếu ra hắn tuyệt đối là một người cường đại nhất bên trong Thiên Long môn, dù là Thường Hạo Hữu hay là Lôi Chính Dương cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Người của Kim tộc khi nào lại sợ người khác khiêu khích, Lăng Mộ Hâm dù là biết Lăng Tiếu rất cường đại, nhưng mà vẫn muốn thay Lăng Tiếu xuất đầu, chấn áp tràng diện!
Khương Hoa Hổ lấy thần sắc từ trên nhìn xuống mà nhìn Lăng Mộ Hâm nói:
- Dám mắng Ma Hổ tộc của chúng ta như vậy chỉ có phế vật của Kim tộc rồi, báo tên ra đi, ta sẽ không giết kẻ vô danh!
- Nhớ lấy, trảm ngươi là Lăng Mộ Hâm!
Lăng Mộ Hâm hét lên một tiếng, trong tay nhiều ra một thanh Kim Thương, một con Giao Long cửu giai đỉnh phong ở bên cạnh hắn xoay quanh chợt hiện, đặc biệt lộ ra vẻ uy mãnh dị thường!
Người của Thiên Long môn từng người nhìn đến ánh mắt đều trở nên tôn sùng lên.
Bọn họ đều là đệ tử của thế lực lớn, biết người của Kim tộc cường đại, khi Lăng Mộ Hâm trực tiếp khiêu chiến Khương Hoa Hổ, bọn họ đối với Lăng Mộ Hâm lòng tin mười phần, tin tưởng Lăng Mộ Hâm nhất định có thể trảm xuống Khương Hoa Hổ.
- Ha ha, tốt, ta cho các ngươi một lần cơ hội, ai có thể đơn đả độc đấu thắng được mười người bên phía chúng ta, các ngươi sẽ có đường sống, bằng không... Đừng trách ta đem các ngươi đều giết sạch!
Khương Hoa Hổ có thị huyết hiếu chiến huyết hống của Ma Hổ tộc, nói ra quyết định điên cuồng như thế.
Tiếp theo hắn hướng về những người ở phía sau kêu lên:
- A Thái, A Hàng... Chín người các ngươi xuất chiến đi!
- Vâng, lão đại!
Chín người nhất tề đứng lên lớn tiếng nói.
- A Thái, vị Kim tộc phế vật này liền giao cho ngươi xử lý, nhó lấy, ta chỉ cần chết, không cần sống!
Khương Hoa Hổ thoáng qua nụ cười âm lạnh nói.