Lăng Bác trầm tư một thoáng, nói:
- Phải, Lăng Tiếu nói đúng, cho dù hắn là thần dược sư, nhưng hiện tại hắn nên lấy việc tu luyện làm chủ yếu, luyện đan làm phụ, ta xem làm theo lời hắn đi, chúng ta đem đan dược cần dùng liệt kê ra cho hắn, chờ hắn nhàn rỗi sẽ luyện chế, sau đó giao lại cho chúng ta, mọi người nghĩ như thế nào?
Lăng Bác nói như thế, những người khác cũng không còn dị nghị.
Lúc này Lăng Khâu mở miệng nói:
- Nếu Lăng Tiếu là thần dược sư, thân phận cùng đãi ngộ ở ngoại môn của hắn phải đề cao một cấp bậc, mặt khác còn phải phái trưởng lão hộ pháp bảo hộ hắn chu đáo, tuyệt đối không cho phép ai làm hắn bị thương.
Lăng Thần lập tức nói:
- Đại trưởng lão yên tâm, chờ khi Tiếu đệ quay về ngoại môn, ta lập tức mời dự họp lễ lớn ban thưởng, để cho Tiếu đệ trở thành trưởng lão nội môn cấp cao, mặt khác sẽ phái người bảo hộ hắn chu đáo.
- Đại điển ban thưởng là đương nhiên, nhưng người hộ hắn nhất định phải là tộc ta, những người khác ta không tin!
Lăng Khâu đại khí nói.
- Dạ, đại trưởng lão, ta biết nên làm như thế nào!
Lăng Thần cung kính đáp.
- Tốt lắm, tất cả giải tán đi, nhìn xem đều cần có đan dược gì, nhanh chóng chuẩn bị tốt danh sách cùng tài liệu cấp cho Lăng Tiếu.
Lăng Bác nói.
Không ít người tán đi, nhưng mỗi người đều không quên chúc mừng Lăng Tiếu một phen.
Sau khi đại bộ phận mọi người rời khỏi, trong nội sảnh chỉ còn lại Lăng Bác, Lăng Khâu bọn họ.
Lăng Bác trịnh trọng nói với Lăng Tiếu:
- Lăng Tiếu, hiện tại thân phận của ngươi không giống như lúc trước, không biết ngươi có cần gì không? Ta làm tộc trưởng đại biểu mọi người đáp ứng ngươi, dù ngươi muốn kim long thần thú cũng không phải là không thể được!
- Kim long thần thú…có thể sao?
Lăng Tiếu chà xát hai tay lộ vẻ cuồng nhiệt.
Tuy nói Lăng Tiếu từng có may mắn có được kỳ lân thần thú làm huynh đệ, bồi dưỡng được tuyệt thế chân long như Long Nữ, nhưng cấp bậc thần thú sao, ai sẽ ngại nhiều đây?
- Ha ha, việc này phải xem bản lĩnh của ngươi, người khác cũng không giúp được ngươi, ta chỉ có thể cho ngươi đến lãnh địa Kim Long tộc đi dạo, có thể làm cho thần thú nhìn trúng ngươi hay không phải xem bổn sự của ngươi, nhưng ngươi không được dùng sức mạnh, bằng không chúng ta cũng không giữ được ngươi.
Lăng Bác cười nói.
- Được được, vậy ta phải đến chỗ Kim Long tộc đi dạo một chút là đã thỏa mãn.
Lăng Tiếu hưng phấn đáp ứng.
- Được, việc này ta đáp ứng ngươi.
Lăng Bác nói, sau đó hắn nhận chân nói tiếp:
- Hiện tại ngươi là thần dược sư, làm chuyện gì cũng không nên hành động theo cảm tính, mọi sự đều có chúng ta làm hậu thuẫn cho ngươi biết không?
Lăng Khâu cùng Lăng Vệ đều gật đầu, nếu ai dám khi dễ hắn, nhóm lão gia hỏa bọn hắn sẽ không để ý tự mình ra tay.
Muốn đi vào lãnh địa Kim Long nhất tộc không dễ dàng như vậy, còn cần Lăng Bác giao thiệp với bọn họ trước mới được.
Lăng Tiếu đi theo Lăng Thần cùng Lăng Phi quay lại Thiên Long môn cử hành đại điển ban thưởng đã dự tính.
Việc cử hành đại điển ban thưởng không thể nào lập tức tổ chức. Hiện giờ thân phận của Lăng Tiếu không giống như ngày trước, đại điển tuyệt đối phải được xem trọng.
Cho nên Lăng Thần báo với Lăng Tiếu năm ngày sau sẽ tổ chức đại điển ở diễn võ trường trên ngọn núi cao nhất.
Hắn muốn đem thân phận của Lăng Tiếu thông báo với toàn thể Thiên Long môn, cho tất cả mọi người biết Lăng Tiếu là nhân vật thiên tài xuất sắc nhất trong tông môn trong suốt vạn năm nay, là một nhân tài có thể kề vai với nhân vật lịch sử vừa mới xuất hiện.
Thừa dịp này Lăng Tiếu đi tới Luyện Khí các, gặp Trương Mãnh lấy về Kim Long thương.
Trước đó hắn nghe tộc trưởng thông báo đã đem xương ức, long cân cho Trương Mãnh, như vậy phẩm cấp của Kim Long thương đã được tăng lên.
Đương nhiên hai thanh binh khí của hắn đều nhờ Trương Mãnh hỗ trợ rèn đúc lại, Lăng Tiếu không có ý định bạc đãi người ta, nhìn xem hắn có thể bồi thường được những thứ gì.
Một thần khí sư cùng một thần dược sư đều là những nhân vật được tôn sùng nhất hiện nay.
Lăng Tiếu không nghĩ mình có tư cách gì khiến người ta phải làm việc miễn phí cho mình.
Lăng Tiếu mang theo Khang Văn cùng Khang Võ đi tới Luyện Khí các gặp Trương Mãnh.
- Gặp qua Trương trưởng lão, ta nghe nói Kim Long thương của ta đã đúc xong, thật sự làm phiền ngươi, nơi này có chút lòng thành xem như kính ý.
Lăng Tiếu cười khách khí nói, sau đó lấy ra không gian giới đưa qua cho Trương Mãnh.
Bên trong không gian giới có năm trăm tỷ thần tinh, xem như làm thù lao cho hắn.
Ai ngờ Trương Mãnh không nhận thần tinh của Lăng Tiếu, ngược lại lộ vẻ buồn khổ nói:
- Lăng Tiếu, ta không thể thu thù lao của ngươi.
Lăng Tiếu nói:
- Đây hẳn là thù lao Trương trưởng lão nên được, chẳng lẽ ngại ít sao?
- Không…không, ngươi hiểu lầm, kỳ thật là ta thật có lỗi với ngươi thôi!
Trương Mãnh liên tục đáp, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
Lăng Tiếu cau mày nói:
- Hay là Trương trưởng lão không có biện pháp đúc lại Kim Long thương? Nếu nói như vậy thì thôi, ta cũng không có ý tứ trách tội ngươi.
Trương Mãnh thoáng do dự, sau đó thở dài một hơi, nói:
- Không phải, Kim Long thương của ngươi đã đúc lại hoàn thành, hơn nữa là thần khí cao giai, có được long khí đáng sợ có thể công kích thần thể, nhưng mà…
Nói tới đây, Trương Mãnh tựa hồ có chút khó thể mở miệng.
Lăng Tiếu ý thức được tình huống có lẽ có biến hóa.
Hắn trầm giọng nói:
- Trương trưởng lão, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Trương Mãnh thở dài một hơi nói:
- Về phần Kim Long thương của ngươi xem như xong đi, ta còn không ít thần khí, trong đó cũng có bảo bối có được uy lực thần oai, nếu ngươi không chê ta đem nó tặng cho ngươi đi.
Lăng Tiếu bất mãn nói:
- Trương trưởng lão, rốt cục là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng cho ta biết, bằng không việc này ta đi tìm môn chủ tự mình đến xử lý.
Hắn cùng Kim Long thương đã đến cảnh giới nhân khí hợp nhất, chỉ cần ngày sau không ngừng cùng nó chiến đấu, nuôi dưỡng một ít máu huyết, khí hồn khẳng định có thể sinh ra linh trí, đến lúc đó trở thành cổ thần khí, uy lực so với thần khí bình thường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Bằng không hắn cũng không cần tìm tộc trưởng cầu xương ức cùng long cân đúc lại.
Hiện tại Trương Mãnh lại muốn hắn bỏ qua Kim Long thương, việc này hắn nhất định là không buông tha.
- Việc này cho dù ngươi làm đến chỗ môn chủ, chỉ sợ…chỉ sợ cũng không có được ích lợi gì!
Trương Mãnh khẽ lắc đầu nói.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ còn có người cao hơn cả môn chủ hay sao!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói.
- Được rồi, ngươi hãy nghe ta nói, việc này phải nhắc tới từ nửa năm trước.
Trương Mãnh bắt đầu đem nguyên do sự tình kể lại cho Lăng Tiếu nghe qua một lần.
Trương Mãnh nhận xương ức cùng long cân xong bắt đầu đúc lại Kim Long thương.
Kim Long thương đã sớm được thật nhiều long huyết tẩy lễ, bên trong đã ngưng tụ ra long hồn, nhưng vẫn chưa được rõ ràng, hiện giờ lại có được xương ức cùng long cân đúc thành, phẩm cấp nháy mắt tăng lên cấp bậc đứng đầu, mà long hồn rốt cục được kích phát, sản sinh thiên địa dị tượng đáng sợ, kinh động thật nhiều người trong tông môn.
Cũng chính bởi vì như thế nên mới hấp dẫn một ít trưởng lão chạy tới hỏi thăm nguyên do.
Trong lúc đó Trương Mãnh nhất thời đắc ý, đây là lần đầu tiên hắn đúc thành thần khí cao giai, lập tức lấy ra Kim Long thương khoe khoang với mọi người một phen.
Kết quả có không ít người muốn chiếm đoạt Kim Long thương.
Trương Mãnh đương nhiên không đồng ý, đây là thần khí của Lăng Tiếu, mà hắn cũng không có quyền làm chủ, Lăng Tiếu là người nội tộc, Trương Mãnh lại là thần khí sư trung thành với Kim tộc.
Trưởng lão bình thường thật không có tư cách mạnh mẽ chiếm đoạt đồ vật của hắn.
Nhưng lại có người trắng trợn lệnh cho hắn phải đưa ra Kim Long thương, mà Trương Mãnh lại không thể cự tuyệt kẻ đó.
Cho nên hiện giờ Kim Long thương không còn nằm trong tay Trương Mãnh.
- Cái gì, Kim Long thương không ở trong tay ngươi sao?
Lăng Tiếu phẫn nộ quát.
Trương Mãnh áy náy gật đầu nói:
- Không sai!
Lăng Tiếu giận dữ hét:
- Trương trưởng lão, ta hi vọng ngươi cho ta một lời công đạo, rốt cục là kẻ nào lớn mật như thế, ngay cả đồ vật của ta mà cũng dám cướp, chẳng lẽ hắn không biết trong Kim Long thương đã có máu tươi của ta, cho dù hắn lấy được cũng không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó sao?
- Điều này đương nhiên hắn rõ ràng, cho nên…hắn lấy Kim Long thương là chờ ngươi đi qua tìm hắn, đến lúc đó hắn tự nhiên có biện pháp lấy được quyền sử dụng.
Trương Mãnh đáp.
- Ha ha, ta hiểu được, hay là hắn muốn trắng trợn xử lý ta sao?
Lăng Tiếu cười lạnh, tiếp theo lại hỏi:
- Người nọ rốt cục là ai, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết chứ? Ta muốn nhìn xem Thiên Long môn có phải đã là thiên hạ của hắn hay không!
Trương Mãnh khẽ thở dài:
- Hắn còn không có to gan như vậy, có lẽ chỉ cần một ít máu huyết của ngươi, đến lúc đó hắn có thể mạnh mẽ đem dấu vết của ngươi hủy diệt đi!
Sau đó hắn còn nói:
- Người nọ là nhị thống lĩnh Giao Long chiến đội Phương Bất Nhị!
Giao Long chiến đội là đội ngũ chiến đấu tinh nhuệ nhất của Thiên Long môn, đều có được thực lực thần vương, mỗi thống lĩnh vô cùng cường đại, như Lăng Phi cũng là ngũ thống lĩnh Giao Long chiến đội, chưởng quản một đội Giao Long chiến kỵ, có được thực lực thần vương đỉnh, liệt vào hàng ngũ thiên thần vương, mà Phương Bất Nhị là nhị thống lĩnh, chưởng quản số lượng Giao Long chiến kỵ còn nhiều hơn Lăng Phi, chiến lực lại mạnh hơn Lăng Phi, cũng là thiên thần vương đứng trước trăm danh hàng ngũ thiên thần vương.
Đương nhiên, sở dĩ hắn dám bất kính với thần khí sư Trương Mãnh là vì còn một nguyên nhân khác.
Đó là vì hắn là người của thần thể phái, mà sư phụ của hắn là một trong những hộ tông thủy lão, một trong vài người có thực lực cường hãn nhất trong tông môn.
Hộ tông thủy lão có được cảnh giới thủy thần, ở trong Thiên Long môn có thân phận chí tôn, cho dù môn chủ cũng phải dùng lễ kính ba phần.
Trương Mãnh vì không dám đắc tội sư phụ của hắn cho nên phải để cho hắn mang đi Kim Long thương.
Chuyện này chính Lăng Thần cũng biết, hắn đã sớm bẩm báo với tộc trưởng nội tộc.
Nhưng việc này quan hệ đến sự cân bằng giữa hai phái, sẽ phá vỡ cân bằng hay không, bọn họ còn chưa có quyết đoán.
Hiện tại Lăng Tiếu đã trở lại, hết thảy phải xem hắn làm sao quyết định.
- Phương Bất Nhị phải không? Ta đi tìm hắn, xem hắn thật sự có thể đem ta giết chết, đoạt Kim Long thương của ta hay không!
Lăng Tiếu phẫn nộ nói một câu, xoay người liền rời đi.
Trương Mãnh muốn khuyên nhủ gì đó, cuối cùng đành im lặng.
- Thiếu gia, ta nghĩ việc này đừng quá xúc động tốt hơn!
Khang Văn vội vàng chạy theo khuyên nhủ.
Lăng Tiếu cau mày nhìn Khang Văn bất mãn nói:
- Ý tứ của ngươi là muốn ta nhẫn nhịn sao?
Khang Văn khoát tay nói:
- Không…không phải, ta muốn nói để cho môn chủ ra mặt thì tốt hơn, Phương Bất Nhị nổi danh không nói lý lẽ.
Khang Võ cũng nói:
- Không sai, hắn ỷ mình là đệ tử thủy lão, luôn cực kỳ bá đạo với mọi người, cho dù là môn chủ hắn cũng không thèm bán mặt mũi.
- Xem ra thật sự có chút người xem Thiên Long môn là do bản thân mình chưởng quản!
Ánh mắt Lăng Tiếu lóe lệ mang nói.
Hắn thật không nghĩ tới đối phương là người như vậy, cho dù hắn đột phá thần vương cảnh giới nhưng nếu phải đối chiến với thiên thần vương, chỉ sợ thua nhiều thắng ít, cho dù lợi dụng thần hồn công kích cũng chưa chắc thắng được người ta.
Nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua như vậy, việc này phải đi tìm người giúp đỡ mới được.
Tuy Lăng Tiếu nuốt không trôi cơn tức này, nhưng hắn cũng không phải người dễ xúc động.
Hắn lập tức đi tìm Lăng Phi, việc này phải có hắn trợ giúp mới được, nếu như đi tìm môn chủ Lăng Thần, như vậy thật quá đề cao Phương Bất Nhị.
Lăng Phi nhìn thấy Lăng Tiếu đến cũng không hề cảm giác ngoài ý muốn, tươi cười tiến lên nghênh đón;
- Ta biết tiểu tử ngươi sẽ tìm đến ta!
- Xem ra ngũ ca cũng biết xảy ra chuyện gì sao?
Lăng Tiếu hỏi.
- Đương nhiên, bên trong tông môn không có bao nhiêu sự tình có thể giấu diếm tai mắt của ta!
Lăng Phi đáp.
- Vậy sao? Vậy tại sao không giúp lão đệ đòi công đạo? Chẳng lẽ cần phải có môn chủ đại ca ra mặt mới được sao?
Lăng Tiếu bất mãn hỏi ngược lại.
Lăng Phi nghe xong lộ ra thần sắc tức giận nói:
- Lão đệ, không phải ta không giúp ngươi, thật sự là việc này…chính ta cũng vô năng vi lực!
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm Lăng Phi, thật sự không rõ trong Thiên Long môn có chuyện gì mà hắn không thể giải quyết, cho dù thực lực người kia mạnh hơn hắn một chút, cũng không đến nỗi đồ vật của lão đệ mình bị người đoạt mà cũng có thể thờ ơ được sao!
- Ai, chuyện này chỉ trách năm xưa ta hành động quá cảm tính, nếu năm xưa ta không thua hắn một chiêu, hiện tại ta đã sớm đánh bạo đản đản của hắn!
Lăng Phi thật không cam lòng thở dài một hơi nói.
Sau đó Lăng Phi đem ân oán giữa mình cùng Phương Bất Nhị kể lại một lần.
Nguyên lai hắn cùng Phương Bất Nhị xem như đồng lứa, thiên phú lẫn chiến lực của hai người không hơn kém nhau bao nhiêu.
Cho tới nay hai người luôn âm thầm phân cao thấp, cũng chưa bại bởi đối phương, xem như thực lực ngang nhau.
Sau khi hai người tiến vào thần vương cảnh giới lại ước chiến, nếu ai thua cuộc chiến kia ngày sau thấy đối phương phải đi vòng sang hướng khác.
Kết quả cuộc chiến ấy Lăng Phi thua nửa chiêu.
Cho mãi đến nay, hắn luôn thực hiện lời hứa, chưa từng xuất hiện cùng Phương Bất Nhị, ngược lại mỗi lần vô tình gặp được đều bị đối phương châm chọc một phen.
Tuy rằng Lăng Phi vẫn luôn muốn đòi lại mặt mũi, đối chiến với đối phương lần nữa. Nhưng qua nhiều năm như vậy Phương Bất Nhị vẫn không chịu ứng chiến, vì vậy chính Lăng Phi cũng không có biện pháp.
- Vậy ý của ngươi muốn nói ta phải bỏ qua Kim Long thương?
Lăng Tiếu trầm giọng nói.
Lăng Phi nghiêm mặt khổ sở:
- Đương nhiên là không khả năng bỏ qua, nhưng nếu ta ra mặt, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại thôi!
- Xem ra ta phải tự mình xuất mã, ta cũng không tin tên kia mặt dầy tới mức chiếm Kim Long thương của ta!
Lăng Tiếu nói một câu, sau đó xoay người đi tìm Phương Bất Nhị.