Lăng Tiếu từ khi thu được Khống Thần Quyết quyền ba thì hắn tu luyện không ngừng, mà hồn lực của hắn tiến lên trung giai, có thể dùng hồn lực công kích quỷ dị khiến người ta không phòng bị được.
Nhưng càng tu luyện càng sâu thì hắn càng cảm thấy Khống Thần Quyết lợi hại.
Chủ yếu nhất là do thần hồn của hắn không đạt tới.
Hôm nay hắn hấp thu nhiều thần hồn trên chiến trường, hồn lực của hắn tăng lên nhanh chóng.
Nhưng mà hắn cần có thời gian đi luyện hóa mới được.
Lăng Tiếu tu luyện trong ngọn núi gần sông Lạc Nguyệt, hắn mở một động phủ ở nơi này, hơn nữa bảo thập tam thái tử cùng Tiên Vu Dã hộ pháp.
Luyện hóa lực lượng của những thần hồn này không được có nửa điểm quấy nhiễu.
Lăng Tiếu cảm thấy thức hải căng lên, nguyên nhân là do hắn hấp thu quá nhiều thần hồn.
Tuy nói thần hồn Thần Vương bình thường không cách nào khiến Lăng Tiếu cảm thấy quá sức, nhưng mà quá nhiều thần hồn thì lại khác.
Lăng Tiếu lặn lẽ vận chuyển Khống Thần Quyết, trong thức hải hình thành vòng xoáy, bắt đầu luyện hóa thần hồn trong thức hải.
Rất nhiều hồn lực bị hấp thu không còn, một đạo hồn lực khủng bố hiện ra ngoài, huyết nhục của hắn càng linh động, căn bản không cảm thấy dị dạng gì, hồn lực càng tăng lên nhanh chóng.
Qua vài ngày liên tiếp, lực lượng thần hồn của Lăng Tiếu đã đạt tới Thần Vương trung giai đỉnh phong, chỉ kém một chút là hồn lực đạt tới Thần Vương cao giai.
Lăng Tiếu vẫn thử đột phá, đáng tiếc không qua.
Không phải là hồn lực chưa đủ, mà là hắn lĩnh ngộ còn chưa đủ, hắn cần phải ma luyện hồn lực nhiều hơn, lại tích lũy chút ít thời gian, thành tựu thần hồn cao giai là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Sau khi tiêu hóa hồn lực này, thức hải và đan điền của Lăng Tiếu hấp thu không ít lực lượng, mà lực lượng đan điền chủ động hướng lên, hai lực lượng khác nhau hội tụ vào thần kiều, bắt đầu ngưng tụ thành thần lực.
Ngưng tụ thành thần lực dù không tính quá nhiều, nhưng đủ cho Lăng Tiếu yên ổn đạt tới thấp giai trung tầng, chuyện này khiến Lăng Tiếu vui vẻ.
Tràng diện hiện tại Lăng Tiếu thu hoạch phi thường lớn.
Hắn vốn thừa dịp tu luyện một ít kỹ năng cuối cùng của Khống Thần Quyết, nhưng mà hoàn cảnh nơi này không tốt lắm, vạn nhất người Hà Đồ Tông vội vàng quay lại đây, vẫn khó tránh khỏi bị quấy rầy.
Lăng Tiếu ra khỏi sơn động, thập tam thái tử cùng Tiên Vu Dã lập tức nghênh đón.
- Lão đại như thế nào rồi?
Tiên Vu Dã hỏi.
Lăng Tiếu gât đầu, nói:
- Có chút thu hoạch!
Hắn lại nói:
- Bên kia còn có ai tới quấy rầy không?
Tiên Vu Dã lắc đầu nói
- Tạm thời không phát hiện có động tĩnh gì!
Lăng Tiếu nói:
- Chúng ta quay lại đi, tin tưởng việc này còn chưa xong đâu!
Tiên Vu Dã không nói nhiều cái gì, dù sao chuyện này không quan hệ tới hắn.
Lăng Tiếu vốn định thu thập tam thái tử lại nhưng do dự cứ mặc nó.
Người ta chỉ đi theo hắn trăm năm mà thôi, trăm năm này cứ nên cho nó thống khoái.
Đám người Lăng Tiếu trở lại sông Lạc Nguyệt, phát hiện người Tiêu gia đang toàn lực thu hoạch Huyết Ngân Ngân Thạch.
Đây chính là thần tài chân chính, mỗi một khối có giá trị không ít thần tinh, một cái quáng mạch này thu được số thần tinh khổng lồ.
Tiêu Duy, Lăng Trúc, Lăng Mộc cùng với Lăng Cương nhìn thấy Lăng Tiếu thì lập tức đi qua nghênh đón.
- Đa tạ Lăng thần sư tương trợ!
Tiêu Duy cúi người thi lễ với Lăng Tiếu.
Nếu không phải thập tam thái tử đại phát long uy, kinh ngạc người Hà Đồ Tông thì chỉ sợ chết và tổn thương không ít người đấy.
Lăng Tiếu vội vã nói:
- Tiêu huynh ngươi nghiêm trọng, ngươi là đệ đệ đại tẩu của ta, chúng ta không giúp ngươi thì giúp ai, ngươi không cần khách khí như thế, huống chi ta còn là bạn tốt của Linh nhi đấy.
- Ha ha, tốt, Linh nhi bảo ngươi là ca, ngươi còn goi ta là Tiêu huynh, bối phận đúng là rối loạn, nhưng chúng ta chúng ta ai theo người đó!
Tiêu Duy vui vẻ cười to một tiếng, tiếp theo hắn lại chân thành nói:
- Ngươi và Hứa Vi náo không nên để trong lòng, nàng làm người thích lợi, nhưng mà bản tâm không xấu, nàng cũng chỉ muốn tốt cho Linh nhi mà thôi, ngươi... Ngươi cũng đừng mang Linh nhi đi, ta bây giờ chỉ có một con gái là Linh nhi, thật vất vả tìm về nên không muốn mất lần nữa.
Tiêu Duy là phụ thân của Tiêu Linh, người ta đã nói như thế thì Lăng Tiếu còn nói được cái gì chứ?
- Ta không mang nàng đi cũng được, Linh nhi ngây thơ khả ái, ta không muốn nhìn thấy nàng thuần thục quá sớm, các ngươi tuyệt đối không nên ép nàng làm chuyện nàng không thích, bằng không... Cho dù là Thủy lão ngăn cản, ta cũng muốn mang nàng rời đi!
Lăng Tiếu thập phần trịnh trọng nói ra.
Tiêu Duy biết rõ Lăng Tiếu nói thế là rất nghiêm túc, ai bảo người ta là hậu bối xuất sắc của Kim tộc chứ.
Lúc này Lăng Trúc, Lăng Mộc cùng với Lăng Cương đều kéo Lăng Tiếu quay về Tiêu gia.
Bọn họ phi thường sùng bái Lăng Tiếu có được chân long thần thú đi theo, điểm này cả đời bọn họ nằm mơ cũng muốn có.
Nhưng mà bọn họ chỉ nghĩ mà thôi, bọn họ không bao giờ có được.
Nếu Lăng Tiếu nói ra những thái tử công chúa long tộc còn muốn luân phiên theo hắn, cũng không biết bọn họ sẽ kinh ngạc thế nào đấy.
Huống chi hắn còn có bại gia tử và Long Nữ là bạn của mình, nói ra chỉ sợ không có ai tin tưởng.
Sau đó Lăng Tiếu lại hỏi Tiêu Duy kết quả của Tiêu gia cùng Hà Đồ Tông như thế nào.
Tiêu Duy không quá rõ chuyện này, nhà mà trong gia tộc hiểu tình huống hơn, phải mời Thủy lão đi ra tọa trấn.
Song phương không ai ưa ai, mà khó bảo toàn Hà Đồ Tông không phạm bọn họ lần nữa.
Lăng Tiếu cũng chỉ quan tâm một chút mà thôi, hắn cũng không xen vào chuyện của Tiêu gia.
Hắn dẫn Lăng Trúc, Lăng Mộc cùng với Lăng Cương quay về Tiêu gia phục mệnh.
Bọn họ trợ giúp Tiêu gia là phải, nhưng không thể vẫn bảo trụ cơ nghiệp của Tiêu gia được.
Sau khi đám người Lăng Tiếu quay về Tiêu gia thì được Tiêu gia khoản đãi trọng hậu.
Người Tiêu gia đã sớm biết rõ chiến tích của cuộc chiến này, cũng thấy Thiên Long Môn trượng nghĩa tương trợ khiến bọn họ cảm kích rất nhiều.
Sau khi chủ khách tận hoan, Lăng Tiếu và Tiêu Linh lại ôn tồn một hồi, sau đó mới tìm được Tiêu Trân Thải, chuẩn bị nói với nàng chuyện Tiêu gia, đồng thời cũng thuận tiện hỏi tình huống Liên Hoa Giáo cùng Tà Nhai Cốc.
- Đại tẩu ngươi suy nghĩ thế nào? Ngươi có ý định ở lại nơi này sao?
Lăng Tiếu đi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Trân Thải lộ ra vẻ khó xử, nói:
- Ta... Ta cũng không muốn như vậy, nhưng dù sao nơi này là nhà mẹ của ta, ta sao có thể trợn mắt nhìn người Hà Đồ Tông khi dễ chứ!
- Ta hiểu, ta là nói ngươi có trở về theo thỉnh cầu của môn chủ hay không?
Lăng Tiếu lại hỏi.
- Ta cũng muốn thỉnh cầu tiếp viện, thế nhưng tình huống trong môn ngươi cũng biết, có ít người đang chờ đại ca của ngươi phạm sai lầm, nếu như hắn phái người giúp ta, không chừng có nhiều người chỉ trích!
Tiêu Trân Thải không đường lựa chọn nói ra.
Lăng Tiếu cũng hiểu được khổ tâm của Tiêu Trân Thải, hắn rất hân thưởng Tiêu Trân Thải là người biết đại thế.