Mà Huyền Suất cũng không tốt bao nhiêu, một chiêu mạnh nhất của hắn tuy đè xuống tất cả chiêu thức của Lăng Tiếu, nhưng lực lượng của Lăng Tiếu lại vô cùng cường hãn, rõ ràng xuyên thấu qua kiếm chiêu đánh tới hắn, đâm cho mai rùa trên người hắn thủng đủ chỗ, trực tiếp làm bị thương đến thịt trên khuôn mặt, chấn khiến hắn phải trọng thương.
Hôm nay phải xem ai ngã xuống trước, mà ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì đó sẽ là người chiến thắng!
- Mẹ ơi, đến cùng phải bao lâu nữa mới ngã xuống!
Song kiếm trong tay Huyền Suất càng không ngừng vung vẩy lấy, kiếm khí, kiếm thế càng không ngừng xuất kích tới Lăng Tiếu, nhưng Lăng Tiếu lại từng đợt lại từng đợt ngăn cản lại, còn tạo thành phản kích cường đại đối với hắn.
Nếu hắn không thể lại đè Lăng Tiếu xuống, vậy thời gian biến dị sẽ qua đi, trong lòng của hắn đang vô cùng lo lắng!
Mà tình huống của Lăng Tiếu cũng không tốt như Huyền Suất tưởng tượng, hắn mặc dù là có thể chống đỡ, nhưng trên người hắn bị thương quá nhiều, mà thần thể cho dù khôi phục rất nhanh, nhưng tiêu hao cũng không phải lớn bình thường, hắn cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Thế nhưng Lăng Tiếu vẫn đang cắn răng kiên trì lấy, đây là hắn một loại tinh thần bất khuất sau khi đã trải qua vô số cuộc chiến sinh tử!
- Xem ra chỉ có thể dùng đến chiêu kia rồi!
Lăng Tiếu đầu đầy mồ hôi, Long mục hắn nhìn chằm chằm vào Huyền Suất, chuẩn bị dùng ra cường chiêu áp hòm.
Hắn không hề đối oanh nữa, mà xoáy lấy Kim Long Thương bắt đầu phòng ngự, tay kia để trống, hội tụ lực lượng còn lại, một ngón trỏ bị dựng lên, một đoàn ngũ sắc thần lực tản mát ra vầng sáng cường đại.
- Bại cho ta!
Lăng Tiếu sau khi liên tục ngăn chặn rất nhiều kiếm khí thì ngón tay kia liền chỉ tới Huyền Suất.
XÍU... UU!!
Một đạo ngũ sắc chỉ mang như lưu tinh xẹt qua phá tan tất cả trở ngại, bắn tới Huyền Suất.
Đạo chỉ mang này tốc độ nhanh đến cực chí, như xuyên thấu tất cả hàng tỉ khoảng cách quang âm, khiến người khó có thể bắt được.
Huyền Suất chỉ thấy một điểm ánh sáng lập loè tới, một loại cảm giác nguy cơ đầm đặc lập tức ập tới.
Hắn không chút suy nghĩ, một đạo ý niệm chớp động, một mặt tấm chắn hình tròn hiển hiện trước người, sinh ra từng đạo vận thế cường đại không hiểu ngăn cản trước hắn.
Mặt tấm chắn này chính là đỉnh cấp thần khí đã từng ngăn lại một kích kia của Bại gia tử lúc trước..
Nhưng lúc chỉ mang sắp tới trước Huyền Suất, rõ ràng lập tức phân hoá thành vô số chỉ mang từ bốn phương tám hướng bắn tới Huyền Suất.
- Cái gì!
Huyền Suất bị biến hóa bất thình lình dọa cho cực kỳ kinh hãi.
Vô số chỉ mang oanh tạc vào chỗ hắn đứng, phát ra tiếng nổ tung đinh tai nhức óc.
Tam Phần Thần Chỉ đệ tam chỉ -- Thập Vạn Hỏa Cấp!
Tam Phần Thần Chỉ uy lực một chỉ cường đại hơn một chỉ.
Lăng Tiếu đã đạt đến cảnh giới Thần Vương, đã có thể hoàn toàn dùng ra tam chỉ rồi, mà đệ tam chỉ Thập Vạn Hỏa Cấp là một đạo chỉ kình cường đại nhất, dung hợp toàn bộ thần lực năm loại thuộc tính của hắn, lại có Cổ Hoàng Thần Công tăng lên mấy chục lần uy lực, lực lượng có thể nghĩ.
Lăng Tiếu thoát khỏi công kích từ Thái Âm Thái Dương kiếm pháp, tất cả áp lực không còn, lập tức cực tốc hấp thu tất cả bổn nguyên lực lượng bốn phía khôi phục lại bản thân, cùng lúc đó, hắn mang theo Kim Long Thương vọt tới vị trí Huyền Suất.
Hắn có thể cảm giác được Thần Thuẫn phòng ngự của Huyền Suất có khả năng ngăn lại Tam Phần Thần Chỉ của hắn, hắn phải thừa dịp Huyền Suất chưa hồi khí lại trực tiếp đánh bại hắn.
Quả nhiên, lúc chỉ mang lực lượng đều biến mất, Huyền Suất vẫn có thể hảo hảo đứng đấy, chỉ là từ vị trí trước kia lui về phía sau trăm thước thôi.
Bất quá, mai rùa trên người hắn đã nhiều thêm một lổ thủng, rạn nứt rất nhiều.
Một chỉ kia cũng thực sự không phải không thu hoạch được gì!
Lăng Tiếu nâng tốc độ lên đến cực hạn, thân thể đi tới trước Huyền Suất công kích xuống.
Lực lượng tuy rằng giảm xuống không ít, nhưng vẫn có uy lực không nhỏ.
Huyền Suất đã sa cơ lỡ vận, giờ đã vô lực đón lấy công kích từ Lăng Tiếu, chỉ có thể mượn khiên tròn ngăn lấy phần lớn công kích.
Đinh đương đinh đương!
Từng đợt hỏa tinh kịch liệt văng khắp nơi, Huyền Suất bị Lăng Tiếu ép cho liên tiếp bại lui, từng đạo máu tươi từ trong miệng hắn phun tung toé ra.
Bỗng nhiên, vẩy rắn trên mặt, mai rùa trên người toàn bộ đều biến mất không thấy nữa, khí tức lập tức lui về tới cảnh giới đê giai Thần Vương.
Phanh!
Kim Long Thương của Lăng Tiếu lại lần nữa đập vào trên tấm chắn của Huyền Suất, Huyền Suất lập tức như sao băng từ trên chín tầng trời nện rơi xuống, tấm chắn kia cũng không cầm nổi nữa bị hất tung sang một hướng khác.
Lăng Tiếu muốn tiếp tục truy kích, đỉnh phong Thần Vương Huyền Minh bên phía Huyền Vũ Tông đã đi ra hoảng sợ nói:
- Thỉnh hạ thủ lưu tình, trận chiến này xem như chúng ta thua!
Huyền Minh tiếp lấy Huyền Suất cùng với Thần Thuẫn, hơn nữa lập tức móc ra đan dược cho Huyền Suất dùng vào.
Huyền Minh không thay Huyền Suất nhận thua không được, hắn biết rõ tình huống của Huyền Suất sau khi biến thân, trong một khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không thể nào dùng thần lực được nữa, tình huống như vậy như sao có thể là đối thủ của Lăng Tiếu được.
- Thua... Thiếu tông chủ rõ ràng thua, cái này... Điều này sao có thể ah!
- Không phải thiếu tông chủ không đủ cường đại, mà là đối phương quả thật cường đại hơn hắn, quả thực là biến thái ah!
- Khó trách Thiên Long Môn mạnh hơn Huyền Vũ Tông chúng ta một bậc, cái này chỉ sợ chính là chứng minh tốt nhất a!
- Quả thực là khiến người khó có thể tiếp nhận ah, đối phương đã có nói muốn phế tứ chi thiếu tông chủ, chỉ sợ nếu vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với hắn.
...
Huyền Minh nhìn Lăng Tiếu đang chậm rãi đi tới nhàn nhạt nói:
- Nguyện đánh bạc nguyện chịu thua, đổ ước của thiếu tông chủ nhà ta do ta đến thực hiện!
Dứt lời, trong tay hắn nhiều ra một thanh dao găm, hung hăng đâm xuống hay chân mình, khí thế vô hình lại khống chế dao găm cắt đứt gân tay của chính mình, tất cả làm cực kỳ gọn gàng mà linh hoạt, không có chút dây dưa dài dòng.
Hắn hai chân và hai tay đều mang theo huyết dịch loang lổ, lộ ra cực kỳ dữ tợn.
- Huyền Minh trưởng lão...
Huyền Suất lộ ra vẻ cực kỳ khổ sở khẽ gọi nói.
- Không biết ngươi đã thoả mãn chưa?
Huyền Minh không để ý đến hắn, mà nhìn xem Lăng Tiếu hỏi.
Lăng Tiếu ngược lại không nghĩ tới Huyền Minh lại hổ chủ như thế, hắn rất thưởng thức loại người này, đó đều là những người trung nghĩa nhất cả.
- Việc này ta cũng không nên làm chủ, tất cả còn phải xem huynh đệ ta nói thế nào nữa!
Lăng Tiếu lên tiếng, tiếp theo nhìn về phía Bại Gia Tử nói:
- Bại Gia Tử, xử lý như thế ngươi cảm thấy như thế nào?
- Lão đại ngươi nói sao thì là thế!
Bại Gia Tử đáp.
Trên mặt hắn lộ vẻ hưng phấn, phảng phất vừa rồi Lăng Tiếu chiến thắng Huyền Suất giành được thắng lợi cứ như là thắng lợi của mình vậy