- Tiếu thúc, chúng ta trước vẫn nhịn một chút, đợi đến khi trở về mời trưởng lão bên trong tộc xuất thủ, không ti không diệt được Xà Nghĩa môn bọn chúng!
Lăng Cương truyền âm nói với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không đáp lại lời hắn, ngược lại là lui nhường mà nhìn lão Xà Vương nói:
- Liền theo như các ngươi vừa mới nói a, sau khi bồi thường việc này coi như xong!
- Lời này là thực sự?
Lão Xà Vương hỏi.
- Thực sự!
Lăng Tiếu rất là nghiêm túc mà gật gật đầu nói.
Ngọc Nhu Phỉ ở một bên hắn đối với hắn quăng đi một cái ánh mắt khí phẫn, nhưng mà lại không có cách nào khác.
Nàng hiểu được Lăng Tiếu cũng không phải là người sợ bị thua, nhưng mà nhìn ở tình thế trước mắt yếu hơn so với người khác, bọn họ bây giờ căn bản không thắng được Xà Nghĩa môn, nếu như bọn họ tiếp tục dây dưa chỉ sợ là dữ nhiều mà lành ít. Một điểm này nàng cũng là vô cùng lý giải được.
- Tốt, ta tin tưởng người của Thiên Long đều là giảng uy tín, tuyệt đối sẽ không ở ngoài miệng nói một lời, sau lưng làm chuyện khác.
Lão Xà Vương đáp ứng một tiếng, trong tay bay ra một quả không gian giới lướt hướng Lăng Tiếu.
Sau khi Lăng Tiếu tiếp lấy không gian giới, lập tức đối với người ở bên cạnh mình quát lên:
- Chúng ta đi!
- Hi vọng ngươi nhớ lấy lời hứa!
Lão Xà Vương không quên hét lên một tiếng.
Sau khi đám người Lăng Tiếu rời đi, Hoàng Kim Xà lo lắng nhìn lão Xà Vương nói:
- Lão Xà Vương đây... Đây có phải là kế hoãn binh của bọn hắn hay không?
- Là kế hoãn binh của bọn họ nhưng cũng là kế hoãn binh của chúng ta!
Lão Xà Vương rất là nghiêm túc mà đáp.
Hắn như thế nào cũng sẽ không tin tưởng đáp người sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng mà hắn lại không có đảm lượng đem đám người Lăng Tiếu diệt sát, bằng không lão bất tử của Thiên Long môn chắc chắn sẽ đi ra.
Cho nên hắn chỉ có thể trước bức đám người Lăng Tiếu rời khỏi, hắn cũng có thể làm tốt tính toán!
- Chẳng lẽ cho là cũng chỉ có các ngươi có thể tìm người sao? Ta cũng không tin những lão bất tử kia sẽ vì một Cuồng Tăng mà cùng chúng ta đánh đến ngươi sống ta chết!
Lão Xà Vương lẩm bẩm nói một câu, sau đó nói với Hoàng Kim Xà:
- Lập tức phái chút ít xà tử chú ý hành tung của bọn họ, tin tưởng bọn hắn sẽ không nhanh chóng quay lại như vậy, ta rời đi mấy ngày, nhất định phải đợi ta trở về!
Nói xong, lão Xà Vương liền biến mất ở trước mặt mọi người.
Hoàng Kim Xà lập tức thổi lên tiết âm cổ quái, ngay lập tức liền có một ít xà mãng thật nhỏ lấy một loại tốc độ cực nhanh hướng về phương hướng đám người Lăng Tiếu ly khai mà bắn tới.
Loại xà này được xưng là "Tuyến Xà", ngay cả lớn nhỏ cỡ một đầu ngón tay cũng không bằng, sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh gì, tốc độ lại càng nhanh chóng, căn bẳn không phải là người nào cũng có thể dễ dàng phát hiện được.
- Lão đại, ngươi nói lão Xà Vương hắn thật có thể mời viện thủ đến, giúp chúng ta đối phó với Thiên Long hay không?
Lam Hoàn Xà có chút lo lắng nói với Hoàng Kim Xà.
- Lão Xà Vương đã có lòng tin, chắc là có thể đi!
Hoàng Kim Xà đáp.
Kỳ thật thần sắc của hắn đã bán đứng chính hắn, hắn thật không tin ở bên trong Thiên Long địa vực còn có người nào có thể đối kháng được với người của Thiên Long môn.
Đám người Lăng Tiếu thật đã rời khỏi Xà lĩnh rồi.
Trên đường đi Ngọc Nhu Phỉ vẫn không ngừng khóc, ánh mắt đều đỏ hồng lên rồi.
Vân Mộng Kỳ, Liệt Như Ngọc cùng với Chu Chỉ Tĩnh càng không ngừng ở bên cạnh nàng an ủi, chỉ là không có hiệu quả gì.
Lăng Tiếu đến trước mặt nàng nói:
- Nhu Phỉ ngươi trước đừng khóc, việc cấp bách chính là san bằng Xà Nghĩa môn rồi lại nói!
- Bọn... Bọn họ không phải là có tồn tại Thủy Thần sao? Chúng ta dựa vào cái gì mà đấu với bọn họ!
Ngọc Nhu Phỉ bất đắc dĩ nói.
- Chẳng lẽ ngươi cho ta là hiện tại rút đi thì cứ như vậy là xong rồi?
Lăng Tiếu hỏi ngược lại.
Ngọc Nhu Phỉ quay đầu lại, không nói cái gì nữa. Nàng cũng biết Lăng Tiếu tận lực đi giúp nàng, nàng có thể trách hắn sao?
Lăng Tiếu thất vọng mà nhìn nàng một cái, quay người đi sang một bên.
Lăng Cương đi qua nói:
- TIếu thúc, nếu không ta lập tức chạy về trong tộc thỉnh cầu trợ giúp, ta cũng không tin Xà Nghĩa môn dám không đem chúng ta để vào trong mắt!
- Không cần, các ngươi tìm một địa phương nghỉ ngơi đi, Xà Nghĩa môn ta sẽ tự mình làm xong!
Lăng Tiếu khoát khoát tay nói.
Tiếp theo hắn gọi lại Bại gia tử cùng với Thập Tam thái tử chuẩn bị hướng về một cái phương hướng rời đi.
Lăng Cương vội vã ngăn hắn lại nói:
- Tiếu thúc ngươi định làm gì, nhưng nhất thiết đừng có làm việc theo ý mình a!
Hắn sợ Lăng Tiếu một mình một người đi tìm phiền toái cho Xà Nghĩa môn, nếu là như vậy mà nói Lăng Tiếu nhất định là dữ nhiều lành ít, hắn tuyệt không cho phép Lăng Tiếu làm như vậy.
Nghe Lăng Cương kêu lên một tiếng như vậy, những người khác cũng liên tục đến bên cạnh Lăng Tiếu.
- Tiếu, ngươi định làm gì!
Vân Mộng Kỳ nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu hỏi.
- Ta không có chuyện gì, yên tâm đi, ta có biện pháp đem bọn họ nhất nhất giết chết, các ngươi trước hết tìm một cái địa phương nghỉ ngơi đi!
Lăng Tiếu lạnh nhạt nói.
- Bọn họ nhưng có Bán Thủy Thần tồn tại, ngươi có thể có cái biện pháp gì, ta không cho phép ngươi đi!
Liệt Như Ngọc quát lên.
Mà Ngọc Nhu Phri ở một bên trong lòng đặc biết khó chịu, nàng biết vừa mới rồi là hiểu lầm Lăng Tiếu, cảm tháy Lăng Tiếu là bởi vì nàng mới làm như vậy, nàng xông đến đem Lăng Tiếu ôm lấy nói:
- Phu quân... Xin thứ lỗi, nghĩa phụ chết rồi, ta tuyệt đối không thể lại nhìn ngươi đi mạo hiểm, sau này ta sẽ tìm bọn họ tính sổ, ta... Chúng ta đi thôi, ta không trách ngươi đâu!
Lăng Tiếu cảm thụ được chân tình của Ngọc Nhu Phỉ, điểm oán khí trong lòng kia cũng biến mất đến vô tung vô ảnh.
Hắn nhẹ vỗ vỗ bả vai của Ngọc Nhu Phỉ, lại nhìn những người khác nói:
- Các ngươi đều yên tâm, có Bại gia tử cùng Thập Tam giúp ta là được rồi, ta so sánh với ai đều sẽ để ý cái mạng nhỏ của mình hơn, sẽ không dễ dàng mạo hiểm đấy!
- Cho dù bọn chúng rất mạnh nhưng mà cũng không địch nổi lão nhân kia a!
Liệt Như Ngọc không tin nói.
Mà Vân Mộng Kỳ tựa hồ nghĩ tới biện pháp mà Lăng Tiếu muốn dùng, lập tức nhỏ nhẹ nói:
- Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, chúng ta đều chờ ngươi!
- Ừ, các ngươi chờ tin tốt của ta đi, bất kể như thế nào Xà Nghĩa môn diệt là cái chắc rồi!
Lăng Tiếu đáp một tiếng, liền mang theo Bại gia tử cùng Thập Tam thái tử rời khỏi.
Lăng Cương cùng những người khác vốn đều muốn đi theo, nhưng mà lại bị Lăng Tiếu nhất nhất cự tuyệt.
Bọn họ không dám vi phạm ý tứ của Lăng Tiếu, chỉ có thể đều nhất nhất lưu lại, hơn nữa tìm một chỗ khác yên tĩnh ngồi xuống.
Lăng Tiếu mang theo Bại gia tử cùng Thập Tam thái tử phi hành hết tốc lực, đi tới một chỗ cổ sơn mạch cách chỗ này gần nhất.