Hơn nữa, những Thần Vương này cũng không thấy được mọi người đều có thể phải thông qua khu vực điên cuồng thịnh nộ kia để tới đây.
Bỗng đột nhiên, hắn thấy được một cánh tay cụt đang trôi về hướng tới hắn.
Nếu như trước đây thì hắn nhất định sẽ lập tức lắc mình né tránh hoặc trực tiếp đánh tan là được.
Chính là, lần này hắn cũng đưa tay ra bắt lấy cánh tay cụt kia, bởi vì ở trên cánh tay cụt này hắn phát hiện có một cái Không Gian Giới Chỉ.
Có thể đi được tới đây e rằng đều là Thần Vương cấp cao nhất, cho nên Không Gian Giới Chỉ của người ta mà có thể bảo lưu lại thì nhất định là sẽ có không ít bảo bối tốt.
Sau khi Lăng Tiếu tháo được nó ra liền quăng phần còn lại của chân tay đã bị cụt kia, tiếp theo dùng thần niệm quét vào bên trong Không Gian Giới Chỉ.
Quả nhiên không ra ngoài dự liệu của Lãng Tiếu, Không Gian Giới Chỉ kia thật sự là có không ít thần tài cùng với một chút thần vật khác.
Chỉ có điều là Lãng Tiếu lại phát hiện bên trong đó không có nửa mẩu Thần Tinh, rất hiển nhiên là đã bị vị Thần Vương kia trước đây hấp thu hết sạch.
Tất nhiên không phải ai đều có thể có khả nãng muốn được như hắn, dùng tam đại dị vật để hấp thu lực lượng bùng nổ hỗn loạn nơi này.
Lãng Tiếu thu hồi Không Gian Giới Chỉ này, trên mặt rốt cục hơi hiện ra nét mặt vui mừng
- Nói không chừng có thể kiếm chác một chút gì đó ở chỗ này!
Ở đây khắp nơi đều là những phần còn lại của chân tay đã bị cụt, hắn cảm giác chỉ cần lưu tâm thì khẳng định có khả nãng sẽ tìm được không ít Không Gian Giới Chỉ.
Đáng tiếc, hắn đã tính sai lầm!
Những phần còn lại của chân tay đã bị cụt này thì có rất nhiều, chúng đều bị dòng chảy loạn nơi này va đập vỡ vụn. Nếu muốn may mắn nhìn thấy cánh tay trên có chứa Không Gian Giới Chỉ... thì đúng là thật không dễ dàng.
Lãng Tiếu cũng không biết đã đi ngược dòng được bao lâu, có lẽ là một tháng, có lẽ là nửa năm...
Tóm lại hắn phát hiện nơi này cũng giống hết như khu vực điên cuồng dữ dội kia, tựa hồ đều không đi được đến điểm cuối.
Cũng may dọc đường này không phải hắn không thu hoạch được gì. Trong đó vẫn còn tìm được hơn mười món Cao Giai Thần Khí, thậm chí vẫn còn có một kiện Thần Khí cấp cao nhất. Về phần Không Gian Giới Chỉ thì chỉ thu được ba cái, ở bên trong đó đều có không ít thứ tốt.
Tính toán thế này đã khiến cho hắn cảm thấy ở trong không gian này cũng còn có thể tạm thời đi thêm một thời gian nữa!
- Ơ, cái này... cái đầu báo này làm thế nào mà nhìn quen mắt như vậy?
Lăng Tiếu đột nhiên nhìn thấy trước mắt hắn xẹt qua một chiếc đầu thú khổng lồ thù thì giật mình la lên.
Hắn do dự một chút, rồi tiếp tục đuổi theo nó. Hắn giữ lại cái đầu báo kia rồi cẩn thận đánh giá một phen.
Trong nháy mắt hắn kinh ngạc đến ngây dại!
Hắn phát hiện cái đầu báo này chính là thứ mà hắn đã nhìn thấy trong một đoạn thời gian trước. Nó có một cái mắt trái đã bị nham thạch đánh nát, về điểm này Lăng Tiếu đúng là còn nhớ đầy đủ rõ ràng.
Hắn rõ ràng là bay theo phương hướng ngược với dòng chảy nơi này để đi tới, vậy tại sao còn có thể nhìn thấy chiếc đầu báo mà trước kia đã gặp?
- Chẳng lẽ ta một mực tại chỗ giẫm chân tại chỗ sao?
Lăng Tiếu giật mình la lên, tiếp theo hắn lại lắc đầu phủ định ư nghĩ này.
Ngay sau đó, mắt hắn bỗng giật thột một cái
- Ta hiểu rồi, nơi này nhất định là không gian tuần hoàn. Tất cả mọi thứ ở trong đó đều là di chuyển quay vòng vòng. Nhất định là cái dạng này!.
Quả nhiên, sau khi Lăng Tiếu lại chạy một đoạn thời gian, thì hắn đã trở lại vùng đất chỗ tiếp giáp giữa khu vực điên cuồng dữ dội kia cùng với phiến không gian này.
" Cái này càng chính xác " Lăng Tiếu suy nghĩ trong lòng.
Thì ra là hắn một mực đều là đi loanh quanh một vòng tròn. Thành ra điểm bắt đầu trở thành điểm cuối cùng, mà điểm kết thúc lài là vị trí khởi điểm.
Điều này làm cho hắn buồn bực đến điên cuồng chụp trảo mãi không thôi.
Lăng Tiếu càng không ngừng đánh giá lại phiến không gian này, cuối cùng không hề chần chừ lại một lần nữa nhảy vào trong khu vực điên cuồng dữ dội, để theo một phương hướng khác mà rời đi.
Hắn cảm giác được những ai bị chết ở chỗ này đều là cùng cảnh ngộ như hắn sau khi lỡ chân đi vào, bị giống như giết dần mòn ở trong phiến không gian Thần Vương kia!
Mục đích của Lăng Tiếu không phải muốn xông vào cấm địa Loạn Táng Không Gian này làm gì, hắn cuối cùng chỉ là nghĩ cách rời khỏi nơi này mà thôi.
Lần này lựa chọn đi ngược hướng lúc đầu để trở về, Lăng Tiếu không hề bỏ lỡ giống như trước đây nữa. Hắn biết khu vực này nhất định sẽ có tồn tại điểm cuối, nói không chừng phương hướng mà hắn lựa chọn chính là lối ra cũng không chừng.
Vì vậy hắn triệu hoán Thần Đỉnh ra, để cho nó trôi nổi trên đỉnh đầu mà đỡ rất nhiều lực lượng khác. Còn chính mình thì đúng là toàn lực bay tới, mau chóng xuyên qua khu vực này đi ra ngoài.
Trong nháy mắt lại đã qua hai năm, tính tình Lăng Tiếu vốn là cảm thấy có hi vọng đều phải bị phai mờ gần hết.
Tuy nhiên, hắn một mực đều cảm giác được ở trong khu vực điên cuồng dữ dội này không có thần vật hoặc sinh vật nào tồn tại.
Có điều là một ngày kia hắn lại thấy ở phương xa có một bóng hình đang di động cùng hắn.
Mà từ bóng dáng này mà xét thì xem ra đó tuyệt đối là một loại Thánh Thú, chỉ không biết là chủng loại gì mà thôi.
Thánh Thú có thể tự do xuyên qua không gian ở chỗ này chỉ sợ đều là tồn tại dạng cao nhất.
Lăng Tiếu không lưu ý đối phương mạnh mẽ như thế nào, lập tức đuổi theo.
Đây chính là sinh vật đầu tiên mà hắn thấy trong nhiều năm qua, dù như thế nào cũng phải nhìn một chút xem là cái gì đi!
Đến lúc Lăng Tiếu tiếp cận sinh vật này, Lăng Tiếu lại lần nữa bị kinh ngạc.
Nó tuyệt đối là sinh vật không hề được ghi chép trong sử sách, có lẽ cũng không tính là sinh vật.
Thân hình nhìn như nửa sư tử nửa hổ, nhưng thân thể của nó xem ra cũng không hề có điểm nào mà giống như là thân thể có máu có thịt. Ngược lại như là kết tinh tạo thành từ các loại nguồn gốc, đặc biệt có vẻ kì dị cổ quái khác thường. Mà màu sắc toàn thân nó cũng tương đối hỗn độn, đỏ, vàng, đen... Tựa hồ màu sắc gì đều cũng có.
Chỉ thấy nó bị những lực lượng điên cuồng dữ dội này đột ngột công kích mà cũng không có phản ứng nào, tựa hồ đã là chịu mãi thành thói quen.
Mà nó thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hấp thu nuốt chửng năng lượng ở nơi này.
Đến lúc nó thấy Lăng Tiếu, đôi mắt như những khối năng lượng kết tinh lại thoáng qua vẻ mịt mờ, cũng không có chút xíu ư đồ công kích hắn, cũng không có chút xíu khí tức sinh mệnh lộ ra.