Vốn có lời đồn đại nói Chí Tôn Phong bà bà chính là từ lúc mấy vạn năm trước đã sớm vượt qua Chí Tôn bình thường, đã đạt tới thực lực Trung Giai. Ở trong xứ sở Thiên Long thì bà có được tư cách có thể ngang vai ngang vế cùng bất cứ Chí Tôn nào.
Mà mỗi một vị ở trong quan tài cổ này cũng đều là có lai lịch, thậm chí là có một ít người chính là từ thời Thượng Cổ sinh tồn đến nay. Mà những người này không hoàn toàn lưu lạc đến mức trở thành Thần Thi Ma, tức thì được Hồn Phong coi trọng liền giữ lại làm nhân mã cho Lăng Tiếu như người nối nghiệp của mình.
Cũng may Tà Đế cùng Liễu Phiêu Phiêu có tiềm lực cũng không tồi, bằng không bọn họ đã sớm bị Hồn Phong khống chế biến thành Thần Thi Ma.
Lăng Tiếu đối với Hồn Phong cũng không khỏi không phát ra bội phục từ nội tâm.
Tất nhiên Hồn Phong đã đã chết trăm vạn năm, chính là chỉ một chút oán giận và lực lượng còn lại của ông ta lại có thể khống chế đượcnhiều cao thủ hàng đầu và cao thủ Chí Tôn như vậy, quả thực là có thần uy quỷ thần khó lường a!
Có khả năng nghĩ tới đương thời thì phong thái của hắn bá đạo ra sao!
Lăng Tiếu mặc dù rất là kính nể đối với Hồn Phong, nhưng mà hắn tuyệt đối sẽ không lại làm một Hồn Phong thứ hai. Hắn muốn được so sánh tốt hơn Hồn Phong tốt, hắn nhất định phải đứng cao hơn Hồn Phong!
Đây mới là mục tiêu Tiếu sau này muốn đi!
Tà Đế hơi có vẻ kích động nhìn Lăng Tiếu rồi hỏi
- Tiếu... Tiếu nhi ngươi không có việc gì chứ?.
Lão cũng không dám xác nhận, Lăng Tiếu có thật sự không có việc gì hay không. Chẳng biết tại sao lão cảm giác được trên người Lăng Tiếu có thêm một loại khí tức tà ác như có như không. Hơn nữa Lăng Tiếu mang theo chiếc Thần Cô kia càng làm cho lão như một vị Thần Vương mà cũng có đỉnh cao cảm giác được không ít áp lực a!
- Sư phụ yên tâm đi, con không sao. Hiện tại chúng ta liền có khả năng ra khỏi Loạn Táng Không Gian.
Lăng Tiếu cười nói.
Hắn biết sư phụ của hắn đang lo lắng điều gì. Chính là hiện tại hắn xác xác thực thực không có việc gì, nhưng lại gặp được rất nhiều cơ duyên.
Có điều phần cơ duyên cực lớn này cùng đòi hỏi phải gánh vác sứ mạng nặng nề, thật sự là khiến cho hắn cảm giác được không quá dễ dàng a!
Tà Đế mang theo ánh mắt nửa tin nửa ngờ, bắt đầu nhìn kỹ Lăng Tiếu. Ngay sau đó con ngươi co rụt lại mà giật mình la lên
- Tiếu... Tiếu nhi thực lực của ngươi....
Liễu Phiêu Phiêu cũng chú ý tới tình huống của Lăng Tiếu, trong mắt nhung lóe ra vài phần vẻ hâm mộ.
Lăng Tiếu cũng biết không thể dấu diếm được bọn họ, lúc này gật đầu nói
- Thu được một chút cơ duyên nho nhỏ, không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới!.
Lời này nếu là để cho những người khác nghe được, chỉ sợ lập tức ngoạc miệng mắng to
- Đại xạo, cái này gọi là cơ duyên nhỏ, trên đời này liền không có cơ duyên lớn hơn nữa!.
Tà Đế là trong lòng vui mừng cho Lăng Tiếu mà nói
- Thật tốt, ta còn lo lắng ngươi sẽ trở thành Thi Ma Hoàng kia, nhưng thì ra là ta quá lo lắng. Có lẽ sau này ngươi vẫn chú ý nhiều hơn một chút, chuyện nơi đây có lẽ đừng nói cho những người khác thì tốt hơn!.
Tà Đế nói lời này là đang nhắc nhở Lăng Tiếu không nên nói toạc móng heo, để tránh dẫn tới những người khác trộm dò xét chuyện hắn thu được cơ duyên.
Lăng Tiếu đương nhiên hiểu được. Từ sau khi thu được truyền thừa của Hồn Phong, hắn biết bên trong Thiên Vực vẫn còn có rất nhiều cao thủ Chí Tôn tồn tại, chỉ là bình thường rất ít xuất hiện ra.
Một khi mà động đến điểm mấu chốt của bọn họ, chọc giận bọn họ thì bọn họ mới sẽ xuất hiện trước mắt người trên đời.
- Vâng, con sẽ chú ý. Chúng ta đây hiện tại liền đi thôi, cũng là lúc đi ra ngoài rồi. Bằng không sư nương bọn họ chỉ sợ đều sắp điên!
Lăng Tiếu nói.
- Đi theo ta, từ một phương hướng khác đi ra ngoài thì phỏng đoán trong vòng ba năm nhất định có thể xông ra được.
Liễu Phiêu Phiêu nói chen vào một câu.
Ngay sau đó, nàng định đi tại phía trước để dẫn đường.
Ai ngờ Lăng Tiếu lại nói
- Không cần, ta có biện pháp nhanh hơn!.
Dứt lời, thần niệm của hắn bắt đầu quét trên những quan tài cổ này, tiếp theo nhẹ nhàng nói
- Mở Vực Môn ra khỏi đây cho ta!.
- Hưu hưu!
Ngày đó lúc ba người Lăng Tiếu, Tà Đế cùng với Liễu Phiêu Phiêu đi tới không gian an táng này, nhìn thấy những chiếc quan tài cổ này thì bọn họ đều ý thức được những chiếc quan tài cổ này tựa hồ là được sắp xếp dựa theo quỹ tích nào đó, tựa hồ là ẩn chứa qui luật năng lượng huyền ảo nào đó ở bên trong.
Hiện nay xem ra, suy đoán của bọn họ cũng không có sai một chút nào.
Kỳ thật mỗi một chiếc quan tài cổ nơi này đều ẩn chứa một loại xu thế biến đổi, càng là một trận nhãn kìm hãm khóa chặt trận pháp.
Đến sau khi Lăng Tiếu thu được truyền thừa của Hồn Phong, hắn liền đã biết ý nghĩa đích thực việc sắp xếp các quan tài cổ này.
Thì ra phương vị sắp xếp phiến quan tài cổ ở chỗ này là một Vực Môn Thượng Cổ trận pháp. Chỉ có ai thực lực cường đại đạt tới Chí Tôn trở lên mới có thể được lưu truyền.
Lúc này tất cả các quan tài cổ đều phát ra hào quang lóng lánh. Hào quang đó bắt đầu tập trung hội tụ vào phiến không gian này.
Đến sau khi những lực lượng này bắt đầu tập kết xong xuôi, một vầng hào quang rạng rỡ chói ngời hình Vực Môn chậm rãi hình thành, từng đợt không gian dao động càng không ngừng rung động.
Lăng Tiếu điên cuồng quát lớn với Tà Đế cùng Liễu Phiêu Phiêu
- Mau cùng ta đi tới!.
Dứt lời, Lăng Tiếu dẫn đầu phóng nhanh về hướng tới Vực Môn kia.
Tà Đế cùng Liễu Phiêu Phiêu cũng không dám chậm chạp, lập tức đi theo sát sau đó cùng xông tới.
Ở bên ngoài Loạn Táng Không Gian, quanh năm không ngừng có lực lượng không gian nhấp nháy, từ đầu đến cuối đều làm cho người ta cảm giác sợ hãi dị thường.
Trong vòng một vùng mười mấy vạn dặm trên cơ bản là không có người nào dám tới gần đó, để phòng ngừa bất chợt bị cuốn hút vào Loạn Táng Không Gian.
Mà hôm nay lối ra vào của Loạn Táng Không Gian hoàn toàn như trước đây vẫn có năng lượng cũng trở nên càng điên cuồng dữ dội hơn. Từng đạo sấm chớp vang dội, từng đợt mưa to gió dữ, rất nhiều lực lượng làm không gian biến dạng thì đều càng khủng bố hơn so sánh ngày thường.
Bỗng đột nhiên, tại lối ra vào Loạn Táng Không Gian có một vầng sáng mạnh mẽ chói mắt đánh sâu vào. Làm những lực lượng điên cuồng dữ dội này tựa hồ trong nháy mắt tất cả bỗng dừng lại mà trở nên bình thường.
Có ba bóng người cùng với vầng sáng mạnh mẽ chói mắt này bay ra từ lối ra vào Loạn Táng Không Gian.
- Ha ha... Tà Đế ta rốt cục có khả năng lại thấy ánh mặt trời!
Tà Đế ngửa mặt lên trời bắt đầu thét dài.
Bị nhốt hơn một trăm năm, lão đều phải sắp sửa đến nổi nóng chửi bới, nay không nhịn được thở phào trút ra sự khó chịu trong lòng a!