- Nếu không có một người có thể làm chủ ở đây, ta đây tuyên bố ngọn núi này đã được ban cho Công Tôn Thần Sư, các ngươi chọn ngọn núi khác đi!.
Vẻ mặt Thường Hạo Hữu trong nháy mắt khó coi. Lại còn hiển nhiên đến tranh đoạt quả núi của bọn họ, thế này nói rõ là khinh người quá đáng.
- Hạ Công trưởng lão, thế này chỉ sợ không ổn...
Thường Hạo Hữu cau mày phản đối.
Chỉ là hắn nói còn chưa nói xong, Công Tôn Dương lại cắt đứt lời của hắn mà nói
- Cái này không có gì không ổn. Hoàn cảnh nơi này đặc biệt thích hợp ta dùng để Luyện Đan. Ta nghĩ Lăng Thần Sư ở chỗ này thì cũng sẽ nhường cho lão đầu ta đây.
Công Tôn Dương nói lời này nói nghe có vẻ khách khí. Chính là lại mang theo vài phần mùi vị kỳ quái, làm cho người ta nghe mà thập phần buồn nôn.
Đang lúc Thường Hạo Hữu vừa muốn nói gì, Vân Mộng Kỳ, Ngọc Nhu Phỉ, Khang Văn cùng huynh đệ Khang Vũ đi ra ngoài.
Vân Mộng Kỳ hiện nay đã đạt tới Đê Giai Thần Vương đỉnh cao, chỉ sợ không được bao lâu là có thể tiến thêm một bước.
Trên gương mặt hoàn mỹ mang theo vẻ lạnh lùng thấp thoáng, làm cho người ta có một loại cảm giác không dám tùy tiện.
Vẻ mặt Ngọc Nhu Phỉ cũng không thấy được khá hơn chỗ nào. Lực lượng của nàng so ra còn kém Vân Mộng Kỳ, nhưng mà cũng rất có tiến bộ.
Hai nàng này xuân lan thu cúc mỗi nàng có mị lực riêng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của đám người Công Tôn Dương.
- Các ngươi không có khẩu lệnh môn chủ? Núi này sớm được môn chủ ban cho phu quân ta. Nếu như không có khẩu lệnhcủa môn chủ, các ngươi lập tức cút đi!
Vân Mộng Kỳ trợn trừng mắt nhìn đám người Công Tôn Dương mà quát lên.
Nàng là thê tử của Lăng Tiếu, thân phận này đã được đám người Lăng Thần công nhận rồi. Cho dù là người của Thiên Long Môn người, khi Lăng Tiếu vắng mặt thì nàng tự nhiên là nữ chủ nhân quả núi này. Nàng nói lời này thật cũng là không có chỗ nào không thỏa đáng.
- Nữ nhân nhà ngươi này thật sự là khẩu khí thật lớn, ngươi có biết chúng ta là ai không?
Công Tôn Dương liếc liếc mắt nhìn Vân Mộng Kỳ, đôi mắt già nua chớp chớp lóe lên vài phần vẻ tham lam, trong lòng âm thầm kêu "Thật là nữ nhân xinh đẹp!".
- Ta không cần biết các ngươi là ai, tóm lại nơi này không nghênh đón các ngươi!
Vân Mộng Kỳ đáp với thái độ cứng rắn.
Mấy năm nay nàng sống ở bên trong Thiên Long Môn, tự nhiên hiểu rõ không ít chuyện nội bộ dấu đá bên trong Thiên Long Môn.
Không cần phải nói, những người trước mắt này khẳng định là muốn thừa dịp phu quân nàng vắng mặt để đả kích phái Kim Tộc.
Một khi bọn họ nhường bước, không chỉ có mất mặt bọn họ, mà ngay cả mặt mũi Kim Tộc cũng là không dễ coi.
- Thật sự là không biết vì, hiện tại ta lấy thân phận trưởng lão mệnh lệnh toàn bộ các ngươi rời đi. Nơi này nhiều ngọn núi như vậy tùy tiện các ngươi chọn một quả, còn quả này sẽ để lại cho Công Tôn Thần Sư Luyện Đan dùng!
Hạ Công mở miệng lần nữa.
Lúc này, Khang Văn cũng mở miệng nói
- Mọi việc đều chiếu theo quy củ, Hạ Công trưởng lão, Công Tôn Thần Sư các ngươi có phần khinh người quá đáng. Việc này chúng ta đến môn chủ đi phân xử. Nếu như môn chủ muốn chúng ta nhường, chúng ta không có hai lời. Còn nếu mà các ngươi muốn cướp đoạt ngọn núi của Lăng Thần Sư nhà ta, vậy thật xin lỗi. Chúng ta thề phải bảo vệ sự tôn nghiêm của Lăng Thần Sư chúng ta!.
- Không sai, ai muốn đoạt ngọn núi của Phong Chủ nhà ta, trước cứ bước qua xác ta!
Khang Vũ cũng mở miệng nói.
Hạ Công không nghĩ tới danh tiếng của mình như vậy lại không có tác dụng, lại không ức hiếp được những người này.
Hắn vốn tưởng rằng Lăng Tiếu chết, sẽ làm lòng dạ của mọi người trên ngọn núi Lăng Tiếu này phải tan rã mới đúng a!
Xem ra bọn họ phỏng đoán có hơi lệch lạc.
- Các ngươi quả nhiên là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt sao? Ta chỉ là muốn thay đổi ngọn núi cũng các ngươi mà thôi, lại không coi trọng Hạ trưởng lão ư? Thật sự là trong mắt không tôn trọng người già.
Công Tôn Dương phẫn nộ quát.
- Đừng nói lời vô dụng, các ngươi rời đi, bằng không... Đừng trách chúng ta bẩm báo môn chủ đến đây, khiến cho ngài đến định đoạt!
Khang Văn nói.
- Hỗn trướng!
Hạ Công có địa vị trong môn không thấp, lại bị hai người chỉ được sắp xếp làm trưởng lão Hộ Pháp uy hiếp, cái này nếu mà truyền ra thì còn nói được gì đây.
Lão nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức Thần Vương đỉnh cao trong nháy mắt bùng phát ra, nhằm hướng tới Khang Văn đè ép xuống.
Khang Văn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng dồi dào trong nháy mắt kéo tới, ép cho hắn liền lui vài bộ, mắt thấy sẽ đụng phải bàn trà. Khang Vũ tay mắt lanh lẹ, liền kéo Khang Văn lại.
- Khinh người quá đáng!
Khang Vũ thấy đại ca của mình bị bắt nạt, lúc này hét lớn một tiếng, lấy Thần Binh ra, một bộ muốn đánh nhau cùng Hạ Công.
- Thế nào, ngươi cũng dám lớn lối cùng bản trưởng lão sao?
Hạ Công lạnh lùng nói một tiếng, thân hình chợt lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Khang Vũ, một bàn tay đã gắt gao tóm chặt lấy cổ Khang Vũ.
Khang Vũ không hề ngờ tới Hạ Công xuất thủ nhanh như vậy, nên cổ bị ép đến độ không thở nổi. Nếu hắn thực có can đảm ra tay với Hạ Công, hắn chỉ sợ khó có thể sống được quá hôm nay.
- Hạ Công trưởng lão không nên a!
Khang Văn cho là Hạ Công muốn giết đệ đệ của mình, lúc này liền vội vàng hô lớn.
Người ở chỗ này ai nấy đều là căng thẳng vô cùng.
Đám người Vân Mộng Kỳ cũng không nghĩ tới Hạ Công lại vừa nói động thủ liền động thủ, xem ra bọn hắn hôm nay thật sự muốn chiếm đoạt ngọn núi này.
Hạ Công hừ lạnh một tiếng, nặng nề quăng Khang Vũ đi ra ngoài
- Bằng vào các ngươi cũng dám thét to với bản trưởng lão, thật sự là chán sống a!.
- Hạ Công trưởng lão thật là đại uy phong, việc này chúng ta nhất định sẽ bẩm báo chi tiết cho môn chủ!
Thường Hạo Hữu không nhịn được mở miệng nói.
- Phải không? Sư phụ của ngươi ở trước mặt ta đều phải kính ta ba phần. Tiểu quỷ nhà ngươi này thì coi là cái gì! Hôm nay ta liền thay sư phụ của ngươi giáo huấn ngươi thật tốt.
Hạ Công lạnh lùng nói một tiếng, ngay sau đó thân hình lại bật nhanh như chớp lần nữa.
- Bốp!
Thường Hạo Hữu chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, không nhịn được phát ra một tiếng hét thảm, cả người lập tức ngã lăn nhào sang một bên.
Thường Hạo Hữu gương mặt lại bị đánh cho hõm xuống, khóe miệng lập tức rỉ ra không ít vết máu. Nhìn ra được Hạ Công đánh một cái tát này thật đúng là thật sự xuống tay.
- Người đâu a! Có địch tập kích!
Vân Mộng Kỳ không nhịn được bắt đầu quát lớn. Ngay sau đó, một thanh Thần Kiếm xuất hiện ở trong tay nàng rồi không chút lưu tình đâm về hướng tới Hạ Công.
Vân Mộng Kỳ biết việc này nghĩ muốn kết thúc chỉ sợ không đơn giản. Hôm nay nàng coi như bất cứ giá nào cũng không thể để cho những người này thực hiện được.