Chỉ là đã trở thành Thiên Thần Vương không có ai mà không phải là tồn tại bậc lão yêu quái, mọi người đều đã lớn tuổi. Tướng mạo trẻ tuổi tướng soái khí căn bản không có mấy người, điều đó khiến cho nàng rất buồn rầu!
Mà người trẻ tuổi trước mắt này đã thể hiện ra ngoài thực lực không cần phải nói, danh tiếng Thiên Thần Vương kia nhất định là có một chỗ cho hắn. Lại còn thêm vóc người tuấn tú tướng soái phi phàm như thế, thật sự là để cho nàng có nhiều thiện cảm hơn.
Có điều nàng sợ người này là loại hạng người lòng dạ độc ác, vậy thì nàng sẽ phải thảm!
Liền trong thời gian Liệt Hồng Oanh suy nghĩ miên man, Lăng Tiếu hướng tới nàng mà chắp tay cười nói
- Liệt tiểu thư, chúng ta là người một nhà mà không nhận được ra nhau. Kỳ thật ta cũng là người của Liệt Viêm Thương Minh!.
Dứt lời, hắn liền lấy ra một khối lệnh bài cho Liệt Hồng Oanh nhìn một chút.
Liệt Hồng Oanh có hơi trợn tròn mắt, chính là nàng chưa từng nghe nói ở trong Thương Minh bọn họ lại có một vị trẻ tuổi đẹp trai tài ba như vậy a!
Huống chi Liệt Viêm Thương Minh bọn họ cùng đi có hai mươi mấy người, mỗi một người thì nàng đều là nhận ra a!
- Ngươi đừng hòng gạt ta! Nếu ngươi là người của Thương Minh ta thì làm gì ta không nhận ra ngươi?
Liệt Hồng Oanh mang theo sự cảnh giác nhìn chăm chú Lăng Tiếu mà hỏi vặn.
Lăng Tiếu cười cười giải thích
- Ha hả, thực không dám đấu diếm, thời gian ta ở tại Thương Minh có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà ta cũng chỉ là Khách khanh trưởng lão. Ngươi không biết sự tồn tại của ta cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà... Ta và Như Ngọc là bạn tốt, ta gọi là Lăng Tiếu, hiện tại là trưởng lão Thiên Long Môn.
- Ngươi chính là Lăng Tiếu?
Liệt Hồng Oanh sau khi nghe xong, cơ hồ là kinh ngạc kêu lên hỏi han.
Lăng Tiếu bị phản ứng này của Liệt Hồng Oanh giật nảy mình, lúc này mới gật đầu đáp
- Hoàn toàn không giả!.
- Khó trách... Khó trách a...
Trong mắt nhung của Liệt Hồng Oanh tản ra dáng vẻ không sao diễn tả nổi, nàng càng không ngừng đánh giá Lăng Tiếu mà nói thì thào.
Lăng Tiếu bị nàng nhìn chăm chú thì cũng có hơi sợ hãi, hắn khịt mũi khẽ thăm dò một phen
- Khó trách cái gì?.
- Khó trách để cho tiểu nha đầu Như Ngọc kia một mực nhớ đến ngươi a!
Liệt Hồng Oanh thốt ra.
- Ách... Như Ngọc nàng có khỏe không?
Lăng Tiếu chần chờ một chút rồi hỏi.
Sau khi hắn đi ra từ Loạn Táng Không Gian đã phái người thông báo cho Liệt Như Ngọc và Chu Chỉ Tĩnh, đồng thời hắn không có thời gian sớm đến chào hỏi bọn họ a!
- Đương nhiên không tốt, cả ngày nói với ta có một kẻ hỗn đản vô lương tâm đều không đi thăm nó, không để ý quan tâm đến nó a. Nha đầu kia cũng không biết chảy bao nhiêu lệ a!
Liệt Hồng Oanh nói rất là thẳng thắn.
Ban đầu, sau khi nàng biết chất nữ của mình có người yêu liền càng không ngừng hỏi han. Để xem qua nam nhân có thể làm cho chất nữ của nàng coi trọng rốt cuộc là anh tài của thế lực phương nào.
Lúc ấy nàng vẫn còn tốn công khuyên chất nữ của mình phải nghĩ lại rồi nói sau. Để cho nàng tìm một người Thiên Thần Vương mới có uy phong nổi danh xứ sở Thiên Long, ngàn vạn lần đừng tìm đến nam nhân không trông mong được gì kia.
Hiện tại nhìn thấy Lăng Tiếu, nàng mới cảm giác nhãn quan chất nữ của nàng quả nhiên thực sự cũng như nàng chọn nam nhân a!
- Nam nhân tốt như vậy lại bị nha đầu kia chọn, chẳng lẽ Bổn tiểu thư nhất định phải cô độc một đời sao!
Liệt Hồng Oanh ở trong lòng than khóc mà tự nhủ.
Liệt Hồng Oanh tuy nói có ấn tượng đầu tiên rất tốt đối với Lăng Tiếu, nhưng mà không có khả năng khai chiến đoạt nam nhân với chất nữ của mình a!
Huống chi nàng cũng chưa nói tới có tình yêu đối với Lăng Tiếu, chẳng qua chỉ là đạt tới tiêu chuẩn đòi hỏi của nàng mà thôi.
Ngược lại là Yến Việt đứng ở một bên một mực nhìn Liệt Hồng Oanh, trong mắt hổ lộ vẻ nhu tình si mê a!
Hắn tung hoành khắp các dãy núi cổ nhiều năm, mãi cho đến hôm nay xưng bá rất nhiều dong binh đoàn, trở thành Dong Binh Chi Vương. Nhưng nữ nhân đã gặp cũng chỉ là người nhà mà thôi.
Chính là gợi cảm quyến rũ giống như Liệt Hồng Oanh, lại còn là nữ nhân xinh đẹp cao quý thì thật sự là cũng không gặp nhiều lắm.
Điều này làm cho hắn giống như tuần mã sư gặp một con liệt mã, có một loại ý nghĩ muốn lập tức chinh phục nàng.
Có điều, hắn tuy là động tâm, nhưng cũng không dám hành động a!
Người ta chính là em ruột của minh chủ Liệt Viêm Thương Minh, hắn chẳng qua là một kẻ đứng đầu dong binh. Làm thế nào có thể so sánh vượt cấp thế lực cùng với người ta. Đây chính là môn không đăng hộ chẳng đối a!
Hắn xuất thân thấp hèn, ở trước thế lực lớn thì trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm giác tự ti.
Lăng Tiếu không muốn dây dưa cùng Liệt Hồng Oanh đến phương diện khác, lúc này hắn liền chuyển đề tài
- Nơi này là ngươi phát hiện, hẳn là để ngươi chiếm đoạt thần vật nơi này!.
Liệt Hồng Oanh cũng không khách khí cùng Lăng Tiếu
- Đó là đương nhiên.
Dừng lại một lát nàng lại nói
- Nhưng mà đều là người một nhà, ngươi nhìn xem có cái gì thích hợp ngươi hay không thì cũng chọn một thứ đi!.
Liệt Hồng Oanh tuy là tự giữ thân phận, nhưng mà cũng biết ba người vừa rồi kia đều là Lăng Tiếu giải quyết công bằng. Nàng có thể được chia một chén canh cũng không tệ rồi, sao có thể một mình độc chiếm a!
Lăng Tiếu khoát tay nói
- Ta không cần, nếu không... Yến đại ca ngươi đi xem một chút, có gì thích hợp ngươi hay không vậy. Nếu như mà có thì liền chọn một thứ đi, mặt khác đều lưu lại cho Liệt tiểu thư là được rồi!.
- Không... Không cần, đều... Đều để cho Liệt tiểu thư là được. Đây chính là do nàng phát hiện!
Yến Việt nói chuyện có hơi lắp bắp, hắn thấy Liệt Hồng Oanh quay sang nhìn mình thì gương mặt già nua lại đỏ lên, vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
- Bảo ngươi chọn ngươi liền chọn, một đại nam nhân vẫn còn ủy mị như vậy thì ngươi dứt khoát đi làm nữ nhân thôi!
Liệt Hồng Oanh chính là hạng người tính tình thẳng thắn, nên rất không khách khí nói với Yến Việt. Tiếp theo nàng lại nói với Lăng Tiếu
- Tiểu tử nhà ngươi này không tệ, nhưng mà sau này đừng gọi ta là tiểu thư. Ngươi hẳn nên gọi ta là cô cô. Nha đầu kia nhà ta chính là không phải ngươi không lấy chồng!.
Lăng Tiếu xấu hổ cười cười, hắn cũng không dám tiếp tục nói thêm.
Yến Việt bị Liệt Hồng Oanh giáo huấn một câu, liền cảm giác mặt mũi tối tăm. Hắn vốn định lại thoái thác hai câu, thì chính là Liệt Hồng Oanh lại quay sang hắn nã pháo tiếp.
- Ngươi có còn là nam nhân không a. Bảo ngươi đi chọn một món thần vật mà vẫn còn ngây ra như vậy? Có đúng là cảm giác ngượng ngùng trước mặt Bổn tiểu thư? Nhìn viễn cảnh của ngươi kìa, Lăng Tiếu bảo ngươi cầm thì cứ lấy đi. Ta xem thường nhất là loại nam nhân có lòng mà không có can đảm...