Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2096

Toàn thân độc đường lang chứa đầy kịch độc, phá hỏng phòng ngự của Viên Chiến Thiên, thiếu chút nữa đã chém hắn thành hai đoạn.

Cho dù hắn đã một gậy đập chết độc đường lang, nhưng vết thương của hắn không cách nào cầm máu.

Đã vài ngày trôi qua hắn vẫn cố gắng chống chọi không để mình ngã xuống.

Nhưng hắn biết mình không còn chịu được bao lâu, không ngừng dùng rượu mê hoặc bản thân, khiến cho mình quên đi đau đớn tử vong.

Hắn nghĩ tới một đạo thân ảnh, cả đời này bị hắn xem làm mục tiêu muốn đánh bại, hiện giờ xem ra hắn đã không còn khả năng.

- Ngươi…tất cả các ngươi lui ra đi thôi!

Độc tố trên người Viên Chiến Thiên bắt đầu lan tràn, máu sắp chảy khô, nói chuyện cũng trở nên vô cùng yếu ớt.

- Vương tử!

Lão hầu rung giọng nói, nước mắt tràn ra.

Mấy đại kim cương viên đều không ngừng vỗ ngực kêu to.

- Đi ra ngoài!

Viên Chiến Thiên cầm kim bổng đứng lên quát, kim bổng cắm xuống mặt đất chấn rung động phủ.

Cho dù chết hắn cũng không muốn có ai chứng kiến hình dáng này của hắn.

Lão hầu cùng mấy đại kim cương viên đều đi ra ngoài, quỳ gối trước thác nước, không ngừng ngẩng mặt lên trời kêu to, tiếng kêu bi thương truyền ra xa.

Ngay sau đó toàn bộ hầu vượn đều ý thức được điều gì, chạy tới bên thác nước quỳ xuống, thanh âm bi minh truyền ra xa, nhất thời tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.

Khi Lăng Tiếu tìm tới nơi đây, bị những thanh âm thê lương kia làm hoảng sợ nhảy dựng.

Lúc trước Viên Chiến Thiên xuống núi trợ giúp hắn, từng nói qua mình ở trong dãy núi này, cho nên Lăng Tiếu mới tìm được nơi đây.

Nhưng hắn vừa đi tới đây đã nghe nhiều hầu vượn bi thương kêu to, không cần phải hỏi nhất định đã có chuyện xảy ra.

Lăng Tiếu liếc mắt nhìn quanh liền tập trung một lão hầu đã biến hóa, lão hầu kia từng cùng Viên Chiến Thiên trợ giúp hắn.

Lăng Tiếu nháy mắt rơi xuống trước mặt lão hầu hỏi:

- Hầu gia, đã xảy ra chuyện gì sao? Viên huynh đâu?

Lão hầu cùng vài đầu đại kim cương viên bị Lăng Tiếu đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, không ít hầu vượn lộ ra lệ khí dầy đặc muốn bổ nhào tới.

Lão hầu nhận ra Lăng Tiếu, kêu thảm thiết:

- Vương tử hắn…tình huống của hắn không ổn!

Lăng Tiếu cau chặt mày, thần niệm quét vào động phủ, cảm ứng được khí tức của Viên Chiến Thiên như sắp biến mất.

- Không tốt!

Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, thân hình như điện hướng thác nước bắn tới.

Lão hầu cùng vài đầu kim cương viên lập tức mất đi khí tức Lăng Tiếu, nhìn quanh bốn phía cũng không thấy người, còn cảm thấy vừa rồi mình bị hoa mắt.

Không bao lâu bọn hắn cảm ứng khí tức của vương tử dần dần khôi phục, hơn nữa lực lượng không ngừng trướng cao, linh khí trong núi đều bị hấp thu vào trong Thủy Liêm Động.

Trong nháy mắt mấy ngày trôi qua, khí tức trong Thủy Liêm Động rốt cục tăng lên tới đỉnh.

Oanh long!

Một thanh âm tiếng nổ vang lên, thác nước nổ tung bọt sóng, một đạo ảnh tử vọt ra ngoài, vạn đạo kim quang không ngừng nhấp nháy trên không trung.

Hống!

Thanh âm tiếng viên khiếu kinh khắp vạn dặm, một đầu hư ảnh Đấu Chiến Thánh Viên uy vũ hiện ra, khiến toàn bộ hầu vượn nơi này quỳ sụp dưới đất không ngừng kinh hô lên.

Ngay sau đó lại thêm một đạo thân ảnh từ trong thác nước bay ra, nhưng người kia thật điệu thấp, chỉ nhìn Viên Chiến Thiên đang lăng không đứng thẳng với vẻ hài lòng.

- May mắn đúng lúc chạy tới, nếu không người này đã chết.

Trong lòng Lăng Tiếu tự nhủ.

Viên Chiến Thiên từ trên trời giáng xuống, giao phó một tiếng với lão hầu cùng nhóm kim cương viên, cho toàn bộ hầu vượn tản đi.

Sau đó hắn bay tới chỗ Lăng Tiếu nói:

- Tuy rằng ngươi đã cứu ta, nhưng một ngày nào đó ta sẽ đánh bại ngươi! Nhưng đến lúc đó ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Lăng Tiếu hiểu rõ Viên Chiến Thiên, hắn nói như thế đã xem như có ý cảm tạ.

Lăng Tiếu vỗ vai hắn nói:

- Ta phải cảm tạ trước, ta sẽ chờ ngày đó đến, nhưng ta sẽ không thua.

Ngừng một chút hắn nói tiếp:

- Ta từ Thiên Vực trở về, dự tính mang ngươi cùng đi!

Lăng Tiếu không giải thích nhiều với Viên Chiến Thiên, nhưng hắn biết người này lĩnh ngộ được thành ý của hắn.

Viên Chiến Thiên nhìn Lăng Tiếu, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, ngay sau đó đột nhiên xuất thủ.

Vừa rồi hắn được thần tuyền giải độc, đã tẩy tủy thân thể một lần, làm cho hắn đột phá cấp bậc, trở thành thánh giả cao giai.

Kim bổng toàn lực nện xuống hướng Lăng Tiếu, không gian lực lượng sụp đổ, uy lực thập phần khủng bố cường đại, dù là thánh giả đỉnh muốn tiếp chiêu cũng không dễ dàng.

Nhưng Lăng Tiếu không tránh né, đón đỡ một chiêu oanh kích của Viên Chiến Thiên.

Oanh long!

Một đạo kim mang nổ tung, thanh âm chấn rung khiến không gian lực lượng chung quanh đều nhộn nhạo trùng xa.

Một chiêu này Viên Chiến Thiên đã dốc hết lực lượng.

Viên Chiến Thiên nhìn kim mang khuếch tán, trong mắt bắn ra tinh mang, sau đó trên mặt hiện vẻ kinh hãi.

Bởi vì Lăng Tiếu vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn mỉm cười, tựa hồ không bị chút ảnh hưởng.

- Hiện tại thực lực của ngươi như thế nào?

Viên Chiến Thiên nắm chặt kim bổng hỏi.

Dù hắn biết thực lực mình kém xa Lăng Tiếu, nhưng hắn muốn biết chênh lệch đến bao nhiêu.

- Thần!

Lăng Tiếu trả lời thật ngắn ngọn.

Đồng tử Viên Chiến Thiên co rụt mạnh, lông vàng dựng thẳng, hiển nhiên vô cùng chấn kinh với kết quả này.

- Được, ta đi với ngươi!

Viên Chiến Thiên không chút do dự, dứt khoát đáp.

Những người cần liên hệ đã liên lạc xong, mọi chuyện cũng đã an bài.

Lăng Tiếu dự tính qua thêm ba ngày sẽ đưa những người đã an bài xong đến Thiên Vực.

Lần này di chuyển chủ yếu là vì muốn sáng tạo hoàn cảnh tốt cho bọn họ, làm cho họ nhanh chóng tiến giai, để họ có cơ hội vĩnh sinh bất tử.

Trước khi rời đi Lăng Tiếu dùng thánh vật đem một ít huyền đế của Tiếu Ngạo cung đề thăng thành thánh giả, lại làm cho những thánh giả bị hắn khống chế trước kia tăng lên cấp bậc, để họ có thể luôn luôn bảo hộ Tiếu Ngạo cung, dù cho bọn họ rời đi cũng tuyệt đối không làm Tiếu Ngạo cung nguy hiểm.

Về phần vị trí cung chủ Tiếu Ngạo cung do Lục Thế Dân kế thừa.

Lục Thế Dân chừng bảy mươi tuổi, xem như xấp xỉ tuổi của Tân Lập, là đệ tử ban đầu Tiếu Ngạo cung mới thành lập, bái nhập môn hạ đường chủ Xà đường Lãnh Xà.

Điều kiện thân thể Lục Thế Dân không quá xuất chúng, nhưng lực lĩnh ngộ cùng tài trí hơn người, thường thường có thể học một biết mười, tốc độ tu luyện không thua kém người cùng thế hệ, thậm chí còn nhanh hơn không ít.

Lãnh Xà cũng dốc túi tương thụ, đem sát kiếm đạo mình lĩnh ngộ truyền thụ cho hắn.

Lục Thế Dân lĩnh ngộ, sáng chế ra tiểu thế giới thượng phẩm linh cấp, hơn bốn mươi đã đi vào cảnh giới thiên tôn, đứng đầu trong cùng cấp bậc tại Tiếu Ngạo cung, mặt khác đáng nhắc tới chính là hắn từng tham gia hoàng bảng, đạt được danh hiệu Sát Hoàng.

Lục Thế Dân đã có thực lực thiên tôn đỉnh, chỉ kém một bước đã đột phá huyền đế.

Sau khi được các lão đường chủ tiến cử trở thành cung chủ, Lăng Tiếu lại đề thăng thực lực của hắn lên tới huyền đế trung giai, ban thưởng thánh dịch, một lần nữa tu chỉnh thể chất của hắn một lần, để cho hắn yên tâm trấn thủ Tiếu Ngạo cung, đợi tương lai có người mới tiếp nhận vị trí hắn có thể đến Thiên Vực.

Bình Luận (0)
Comment