Ngay khi hắn muốn lớn tiếng hoan hô, huyền lực lưu động trong mười hai kinh mạch chậm rãi hội tụ vào vị trí đan điền.
Lăng Tiếu nhanh chóng thu liễm tâm thần, vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí.
Giờ phút này chính là hiện tượng thành tựu huyền giả, huyền lực đang hội tụ về đan điền.
Bất kỳ một gã võ đồ nào cũng có thể thông qua tu luyện làm thân thể gia
tăng lực lượng, nhưng mặc kệ lực lượng tăng cường như thế nào cuối cùng
nếu không thể làm lực lượng hội tụ tại đan điền, vĩnh viễn không thể
xưng là huyền giả.
Chỉ khi nào mười hai đạo kinh mạch trong cơ thể tràn đầy huyền lực, sau
đó dẫn đường tới đan điền, làm đan điền trở thành đại bản doanh sau này
của huyền lực, như vậy mới xem như trở thành huyền giả. Sau đó chờ đợi
huyền lực đã đủ cường đại, có thể phóng ra ngoài, trở thành một huyền sĩ làm người tôn sùng.
Nửa đêm về sáng, lặng yên vượt qua.
Khi Lăng Tiếu mở mắt, hai đạo tinh mang sắc bén như lưỡi đao làm người
không dám nhìn thẳng bắn ra, trên mặt dần dần hóa thành dáng tươi cười
vui sướng.
- Ha ha…lão tử cuối cùng thành công!
Lăng Tiếu cười lớn, bay ra ngoài, ở giữa không trung xoay chuyển một
vòng, cuối cùng thật chuẩn xác nhảy vào trong thùng gỗ chứa đầy nước.
- Phốc…
Nước trong thùng vẩy ra tứ tán!
Nhất thời một cỗ hôi thối xông lên tận trời.
- Chuyện…chuyện gì vậy, ai đang đi đại tiện lại bốc mùi tới tận phòng của ta đây?
Lăng Tiếu khịt khịt mũi nói.
Ngay sau đó ánh mắt hắn nhìn vào thùng gỗ, thấy nước trong thùng biến thành màu đen, còn bốc lên mùi hôi thối.
- Ta kháo, nguyên lai là như vậy!
Lăng Tiếu hoàn toàn hiểu ra.
Đêm qua hắn trùng kích kinh mạch, dẫn đường huyền lực ngưng tụ trong đan điền, thành tựu huyền giả, khiến thân thể biến hóa, đem tạp chất dơ bẩn trong nội thể bài xuất ra ngoài, mùi hôi thối là tạp chất dơ bản xuất
ra mang tới.
- Thiếu gia, có chuyện gì cần giúp không?
Bên ngoài cửa truyền vào thanh âm thăm hỏi ân cần của Bạch Vũ Tích.
Lăng Tiếu biết mỗi buổi sáng Bạch Vũ Tích đều đúng giờ đến thăm chừng hắn, liền nói:
- Vũ Tích, phiền cô giúp tôi bưng hai thùng nước vào đây!
- Dạ, thiếu gia!
Bạch Vũ Tích khẽ đáp, liền đi ra múc nước.
…
Rửa sạch thân thể chải đầu, Lăng Tiếu mặc một chiếc áo bó sát đem cơ
ngực hiển lộ lên, phủ thêm một áo đen trên vai, toàn thân có vẻ tinh
thần rạng rỡ, khí vũ hiên ngang.
Bạch Vũ Tích nhìn thấy không khỏi có chút ngây người.
Nàng chợt phát hiện thiếu gia giống như trở nên càng mê người, hơn nữa càng thêm cao lớn cường tráng.
Nghĩ tới đây, Bạch Vũ Tích chợt đỏ mặt.
Lăng Tiếu nhìn thấy, nghĩ nàng có gì không thoải mái, vì thế sờ sờ trán nàng, trầm ngâm nói:
- Vũ Tích, cô không có sốt nha, vì sao mặt đỏ như vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?
Bạch Vũ Tích ngẩn người, chợt bỏ chạy ra ngoài.
Ai ngờ ngoài phòng vừa lúc có người đi tới.
- Ôi…
- Thật…thật xin lỗi!
Bạch Vũ Tích vội vàng xin lỗi, tiếp theo nàng ngẩng đầu nhìn lên, lại kinh ngạc nói:
- Tại sao là cô?
Người tới chính là La Khinh Sương.
Nàng vẫn mặc một thân y phục hỏa hồng sắc diễm lệ, gương mặt lãnh diễm xinh đẹp, rực rỡ rạng ngời, phong thái hiển lộ.
Nàng sầm mặt nhìn Bạch Vũ Tích hỏi:
- Cô…cô từ trong phòng hắn đi ra?
Lời này có chút hương vị như lừa mình dối người, đây không phải nhìn thấy rõ ràng rồi hay sao.
Bạch Vũ Tích kinh ngạc với sự xuất hiện của La Khinh Sương, ở tại tửu
lâu nàng làm Lăng Tiếu bị thương, vì vậy Bạch Vũ Tích không có hảo cảm
với nàng. Lúc này không khách khí nói:
- Tôi đương nhiên là trong phòng thiếu gia đi ra!
Lời này nàng nói chính là sự thật, nhưng không có ý tứ gì mờ ám.
Nhưng nghe vào trong tai La Khinh Sương thì lại có ý nghĩa khác, làm nàng tức giận muốn xoay người bỏ đi.
Lúc này Mộng Tích Vân từ phía sau đi tới cười nói:
- Vị tiểu thư này, cô nhìn thấy Tiếu nhi nhà tôi rồi chưa?
Tiếp theo bà lại nhìn Bạch Vũ Tích nói:
- Vũ Tích, Tiếu nhi còn chưa thức dậy sao?
Hai nàng còn chưa đáp lời, Lăng Tiếu đã từ trong phòng cười dài đi ra.
- Mẹ, con đã thức dậy từ sớm!
Lăng Tiếu vừa đáp liền nhìn thấy La Khinh Sương, ngẩn người:
- Tiểu a đầu mập, cô đến báo thù sao?
- Ngươi…ngươi vô lại, ai muốn đến báo thù!
La Khinh Sương vừa nghe câu “tiểu a đầu mập” nhất thời mặt đỏ tai hồng,
giậm chân quay mặt sang nơi khác, bộ dáng kiều diễm ướt át, trông cực kỳ đẹp mắt.
- Tiếu nhi, vị tiểu thư này là? Sao không giới thiệu với mẹ một chút!
Mộng Tích Vân mỉm cười hỏi Lăng Tiếu. Trong lòng đã nhận định nữ hài tử kia là con dâu mà con bà tìm đến.
Lăng Tiếu đi tới nói:
- Mẹ, mẹ muốn biết thì hỏi nàng thôi, con không quá quen thuộc với nàng!
- Ngươi hỗn đản…
La Khinh Sương chán nản quát. Hôm nay nàng đến nhà muốn xin lỗi, lại bị
người này trêu chọc làm tức giận, nếu không có Mộng Tích Vân đứng nơi
đây, chỉ sợ đã đánh hắn.
Mộng Tích Vân trừng mắt liếc Lăng Tiếu, đang định nói chuyện với La Khinh Sương, chợt kêu lên:
- Tiếu nhi…con…con trở thành huyền giả sao?
Lời này của Mộng Tích Vân làm La Khinh Sương đưa mắt nhìn qua Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đắc ý ha ha cười:
- Ha ha, tối hôm qua không cẩn thận đột phá, mẹ, Tiếu nhi đã không còn là phế vật!
Mộng Tích Vân đến gần Lăng Tiếu, sờ sờ mặt hắn, kích động khóc:
- Tốt, tốt, tốt, nhi tử, thiên tài nhà ta đã quay trở lại!
Để ăn mừng Lăng Tiếu lại trở thành huyền giả lần nữa, Mộng Tích Vân cùng Bạch Vũ Tích nấu nướng một bàn món ăn ngon, chuẩn bị thưởng cho hắn.
Lăng Tiếu cùng La Khinh Sương ngồi trong ghế đá tại đình viện.
Lăng Tiếu đánh giá trang phục rạng rỡ xinh đẹp của La Khinh Sương, trong lòng rung động, không khỏi cười nói:
- Tiểu a đầu mập, chẳng lẽ cô xem trúng tôi, không gả cho tôi không được?
Kiếp trước tuy Lăng Tiếu còn thân xử nam, nhưng tính tình lãng tử, khiến vô số mỹ nữ vây quanh, đời này cũng mang theo tính cách phóng đãng
không hề lãng quên.
La Khinh Sương hứ một tiếng, nói:
- Da mặt của ngươi thật dày, nghe nói ngươi bị thương nên ta hảo tâm tới thăm ngươi một chút mà thôi!
Sắc mặt La Khinh Sương đỏ hồng, có chút lời không đúng tâm nói.
Từ sau khi nàng bị Lăng Tiếu đánh bại, y phục bị xé rách vài nơi, thân
thể lại không hề bị thương, có thể thấy được Lăng Tiếu cũng không có sát ý với nàng, bằng không nàng cũng không được an toàn như thế. Trải qua
lần trước thất bại, trong nội tâm nàng lại có thêm một ảnh tử.
Tối hôm qua cha của nàng nói chuyện với nàng, trong giọng nói mơ hồ lộ
ra ý tứ cho nàng gần gũi với Lăng Tiếu. La Khinh Sương vui vẻ, nàng đang lo lắng không tìm được cơ hội đi gặp Lăng Tiếu quang minh chính đại. Vì vậy từ sáng sớm nàng đã viện cớ đi gặp Lăng Tiếu xin lỗi, thuận tiện
thăm hỏi vết thương của hắn đã lành lại hay chưa.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Bạch Vũ Tích từ trong phòng Lăng Tiếu chạy ra,
trong lòng cảm thấy ê ẩm, giống như đồ vật mình yêu thích bị người cướp
đi, nhưng khi nàng phát hiện thương thế của Lăng Tiếu chẳng những đã
lành, còn trở thành huyền giả, trong lòng thật sự kinh ngạc, hình như
mấy ngày trước hắn còn là võ đồ bát cấp mà thôi, như vậy thăng cấp thật
sự là quá nhanh! Nhớ rõ nàng từ võ đồ bát cấp thăng lên huyền giả cũng
cầm tới một năm rưỡi thời gian!