- Các ngươi ở phía dưới tu luyện là được rồi a? Đây có vấn đề gì không?
Lăng Tiếu lần nữa nói.
- Nhưng mà tầng thứ tư, thứ năm đầy người rồi, linh khí của lầu ba cũng không được tốt như trên này a!
Ngọc Liệt Diễm lần nữa nói.
- Nha!
Lăng Tiếu đáp một tiếng, xoay người hướng trung niên nhân kia hỏi:
- Vị chấp sự này, nơi này còn có những phòng tu luyện khác không?
Trung niên nhân kia ánh mắt nhẹ nhàng nhíu lên sâu xa nói:
- Nơi này khắp nơi đều là phòng tu luyện a!
- Nhưng mà nơi này đều đầy người rồi mà?
Ngọc Liệt Diễm xen mồm hỏi.
- Là đầy rồi, bất quá tầng một, tầng hai hẳn là còn trống không đi!
Trung niên nhân không sao cả nói một tiếng, bỗng nhiên một chút hắn lại nói:
- Muốn tu luyện ở phòng tu luyện của tầng cao hơn phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Dứt lời, trung niên nhân này liền trở lại cương vị của mình, nhắm mắt lại.
- Đây là ý gì?
Thạch Thiên Hậu ngẩn người hỏi.
Lăng Tiếu không trả lời hắn, mà là đối với Ngọc Liệt Diễm ở một bên nói:
- Sư tỷ, nói vậy ngươi biết phải làm sao đi, các ngươi tự nhìn đi, chuyện này ta không giúp được các ngươi.
Dứt lời, Lăng Tiếu cũng không quay đầu lại hướng về phía tầng thứ sáu đi lên.
Thạch Thiên Hậu không hiểu hướng Ngọc Liệt Diễm hỏi:
- Sư muội, đây... Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Ngọc Liệt Diễm liếc Thạch Thiên Hậu một cái nói:
- Chúng ta muốn ở chỗ này tu luyện, liền phải đem một người ở trong phòng tu luyện đó đánh bại, như vậy chúng ta có thể chiếm dụng phòng tu luyện nơi này rồi, bằng không, chỉ có thể đến tầng thứ ba tu luyện.
Ngọc Liệt Diễm giải thích như vậy, Thạch Thiên Hậu đã hiểu, lúc này có chút mất mát nói:
- Vậy chúng ta đến tầng thứ ba tu luyện đi, linh khi ở nơi đó cũng không yếu.
Tụ Linh tháp, mỗi cao lên một tầng linh khí sẽ nồng đậm hơn rất nhiều, ai cũng muốn tu luyện ở tầng cao hơn, chẳng qua là tông môn minh xác quy định, đê cấp Linh Sư chỉ có thể tu luyện ở 5 tầng dưới, mà đạt tới trung cấp Linh Sư có thể tu luyện ở tầng 6 đến tầng 10, lại hướng lên trên chính là chỗ tu luyện của cao cấp Linh Sư rồi.
Thân là đệ tử chân truyền của tông môn, từng cái đều có thiên phú hơn người, là lương đống chi tài của tông môn trong tương lai, mà bọn họ lâu dài ở trong ánh hào quang tự nhiên mắt cao hơn đầu, đồ muốn đoạt lấy cũng nhất định phải tốt nhất.
Tựa như ở trong Tụ Linh tháp, bọn đều là nhân tài kiệt xuất đến từ các sơn phong, dĩ nhiên ai cũng muốn tu luyện ở vị trí tốt nhất.
Cho nên, Tụ Linh tháp liền lập thành quy củ, người nào cướp được phòng tu luyện liền thuộc về người đó, bằng không liền đi tới tầng thứ ba tu luyện đi, nơi đó vĩnh viễn đều có phòng tu luyện để trống.
Dĩ nhiên đoạt phòng tu luyện là có thể, nhưng tuyệt đối không thể hạ sát thủ, bằng không sẽ phải chịu "trừng phạt" nghiêm trọng của tông môn.
Thạch Thiên Hậu chính là người thành thật, dĩ nhiên không muốn cùng với người khác tranh giành cái gì, nhưng mà Ngọc Liệt Diễm nhưng lại không nghĩ như vậy.
Nàng liếc nhìn Thạch Thiên Hậu một cái, bay thẳng đến một gian phòng tu luyện trong đó.
Ngọc Liệt Diễm nhẹ vỗ vào thiên niên mộc bản môn của một tu luyện thất một cái.
Tiếp theo bên trong truyền tới một đạo tiếng hét phẫn nộ:
- Không muốn chết liền cút ngay cho ta!
Người nọ trung khí mười phần, chấn đến cả tầng đều nghi được thanh âm của hắn.
Cùng lúc đó, trong phòng tu luyện ở tầng thứ năm lục tục đi ra mấy tên chân truyền đệ tử.
- Di, không nghĩ tới còn có người dám chọn chỗ của Hoàng Phong a, còn là một mỹ nhân dịu dàng, không biết là người của sơn phong nào?
- Hẳn là chân truyền đệ tử vừa mới lên đi, thật là có can đảm, Hoàng Phong cũng không yếu đâu.
- Có lẽ mới tới nên không biết quy củ, chờ bọn hắn chịu chút khổ cực, liền ngoan ngoãn lui xuống.
...
- Thạch sư đệ, các ngươi đi xuống đi, ở trong phòng tu luyện chính là sư huynh Hoàng Phong của các ngươi.
Một gã đệ tử chân truyền của Hắc Nham phong nhận ra Thạch Thiên Hậu, đi tới nhắc nhở.
- Cái gì, bên trong là Hoàng sư huynh!
Thạch Thiên Hậu kinh ngạc đáp một tiếng, tiếp theo hướng về phía Ngọc Liệt Diễm khẩn trương nói:
- Sư muội, ta... Chúng ta hay là đi xuống đi, bên trong chính là sư huynh của ta.
Nhìn vẻ mặt của Thạch Thiên Hậu tựa hồ đối với vị Hoàng sư huynh này của hắn dường như có chút sợ hãi.
Đáng tiếc, lời này của Thạch Thiên Hậu lúc này đã muộn, cửa của tu luyện thất đã mở ra.
Một gã hán tử tục tằng từ bên trong sải bước đi ra.
Hán tử kia tuổi chừng 28, vóc người cực kỳ cao lớn tráng kiện, gân xanh ở cánh tay như từng con rắn quấn quanh, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Hắn ở trên cao nhìn xuống Ngọc Liệt Diễm, lớn tiếng nói:
- Là ngươi muốn tới khiêu chiến ta?
Ngọc Liệt Diễm còn chưa nói, Thạch Thiên Hậu ở một bên đã giành nói:
- Hoàng sư huynh, sư muội chẳng qua là... Chẳng qua là đi nhầm chỗ.
Thạch Thiên Hậu thiên tính thật thà, không giỏi nói hộ cho người khác, người khác vừa nghe cũng biết là nói dối rồi.
Hoàng Phong nhìn Thạch Thiên Hậu một cái, tiếp theo đưa ánh mắt tiếp tục bỏ vào trên người Ngọc Liệt Diễm, âm u nói:
- Nhìn ở trên phần sư đệ ta không so đo với ngươi, nhanh cút ngay cho ta.
- Yêu, sư huynh ngươi thật hung dữ a!
Ngọc Liệt Diễm thần sắc biến đổi, cả khuôn mặt như hạ hoa tháng sáu, cười đến rực rỡ xinh đẹp, cặp phượng nhãn kia trong lúc mơ hồ hiện lên vài tia tinh quang.
Hoàng Phong vừa định tức giận, ai biết mới vừa đối mặt với ánh mắt của Ngọc Liệt Diễm, ánh mắt của hắn hơi chậm lại, cả người trở nên ngây dại nở nụ cười:
- Sư huynh sai lầm rồi, sư muội ngươi muốn trừng phạt sư huynh ta như thế nào đều được.
Thần sắc của Hoàng Phong trở nên sắc mị mị lên, khiến cho mọi người chung quanh đều sửng sốt.
- Mẹ ơi, kẻ điên này không phải là luôn luôn không gần nữ sắc sao? làm sao mới thấy tiểu sư muội mà trong miệng đều phát ra tán tỉnh vậy.
- Đúng vậy, bất quá sư muội này thật là không sai, nếu có thể cùng nàng song tu nhất định cực sướng rồi.
- Quên đi, nhỏ giọng một chút, ta nhớ được nàng hình như là sư muội của Xích Diễm phong, tính tình rất hỏa liệt, xem ra kẻ diên muốn xui xẻo rồi.
...
Mấy tên chân truyền đệ tử ở một bên thấp giọng nghị luận.
Chỉ có Thạch Thiên Hậu sững sờ nhìn Ngọc Liệt Diễm cùng Hoàng Phong, trong lòng thầm nghĩ:
- Sư muội là thích Lăng sư đệ a, vạn nhất bị Hoàng sư huynh coi trọng vậy chẳng phải liền phiền toái rồi?
Đang ở thời điểm Thạch Thiên Hậu muốn đi lên phía trước khuyên hai câu, lại thấy một bàn tay trắng nõn của Ngọc Liệt Diễm đã đặt ở trên lồng ngực của sư huynh hắn.
- Chẳng lẽ sư muội lại yêu thích Hoàng sư huynh rồi?
Thạch Thiên Hậu ở trong lòng ổi lên một cái ý nghĩ xấu.
Nhưng mà sau một khắc lại thấy sư huynh hắn bị Ngọc Liệt Diễm nhẹ nhàng đẩy một cái, cả người trực tiếp ngã trên mặt đất rồi.
- Ai nha, sư huynh ngươi muốn đem phòng tu luyện nhường cho ta a, như vậy tốt quá.