Dư Thương Giang mừng rỡ nói:
- Nếu Lăng trưởng lão thích thì đưa cho ngài vậy, chỉ cần…chỉ cần Lăng
trưởng lão cũng luyện chế giúp tiểu nhân một viên Nhập Vương đan thì tốt rồi, nhưng Lăng trưởng lão có thể yên tâm, tiểu nhân sẽ có báo đáp
khác.
Dứt lời Dư Thương Giang lấy một nhóm đồ vật từ trong không gian giới đặt lên bàn.
Lăng Tiếu không nhìn vào đồ vật, chỉ hỏi:
- Dư chấp sự là thuộc tính gì vậy?
- Tiểu nhân thủy thuộc tính.
Dư Thương Giang đáp.
Lăng Tiếu thoáng do dự nói:
- Dư chấp sự, ngươi trao đổi cầm phổ cùng cổ cầm cho ta, ta tiếp nhận,
nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy không của ngươi, trong vòng năm
ngày sẽ luyện chế một viên Nhập Vương đan thủy thuộc tính cho ngươi.
Dứt lời Lăng Tiếu nhặt lên vài gốc linh thảo thủy thuộc tính cùng thú
đan thủy thuộc tính trong đống cất chứa của Dư Thương Giang.
Linh thảo thủy thuộc tính của Lăng Tiếu không nhiều, muốn luyện chế Nhập Vương đan cần linh thảo không ít, hiện tại hắn không đủ linh thảo luyện chế đan dược cho Dư Thương Giang, nhưng hắn có tin tưởng trong năm ngày gom đủ linh thảo luyện chế cho người kia.
Chủ yếu là vì Dư Thương Giang dâng lên cầm phổ cùng cổ cầm đáng giá.
Huyền kỹ lục giai ở ngay trong tây bắc cũng rất ít thấy, hơn nữa cổ cầm
cũng không phải vật phàm, ít nhất là một kiện huyền khí, nếu gặp được võ giả hiểu cầm đạo, hai vật này tuyệt đối giá trị không thua kém Nhập
Vương đan.
Dư Thương Giang nghe xong lời của hắn liền mừng rỡ, cảm tạ nói:
- Như vậy xin đa tạ Lăng trưởng lão.
Dư Thương Giang thật sự không nghĩ tới hai đồ vật thật gân gà đối với hắn lại có thể giúp hắn kiếm lớn như vậy.
Nhưng hắn lại không biết “gân gà” kia đối với Lăng Tiếu có bao nhiêu giá trị.
Lăng Tiếu cũng không nói chuyện phiếm quá lâu với hai người, lập tức để họ rời đi.
Hai người liên tục khách khí, chỉ cần Lăng Tiếu có việc cần họ làm họ tuyệt đối sẽ không chối từ.
Ngay sau đó hai người mới rời khỏi biệt viện của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu chờ hai người rời khỏi mới đưa ánh mắt nhìn qua Ôn Khả Điệp bên cạnh.
- Ôn sư muội, tức giận sao?
Lăng Tiếu hòa hoãn ngữ khí hỏi.
- Hừ!
Ôn Khả Điệp hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn.
Từ nhỏ đến lớn nàng luôn được mọi người che chở trưởng thành, trong tông môn có không ít người theo đuổi, nhưng hiện tại nàng tự mình dính lên
nhưng Lăng Tiếu thì chẳng thèm nhìn tới, như vậy làm cho nàng cảm thấy
thập phần ủy khuất.
Lăng Tiếu đi tới bên cạnh nàng nói:
- Vốn định hỏi sư muội có cùng ta xuống núi hay không, nếu sư muội không muốn thì thôi đi.
Dứt lời Lăng Tiếu đi nhanh ra cửa.
- Huynh…huynh chờ muội một chút.
Ôn Khả Điệp nghe Lăng Tiếu nói lập tức thay đổi sắc mặt vội vã chạy theo.
- Ôn sư muội giận ta sao?
Lăng Tiếu biết rõ còn cố hỏi.
- Huynh gọi ai là sư muội đây, không biết là ai lớn hơn đâu, gọi sư tỷ đi!
Ôn Khả Điệp không thuận theo nói.
Lăng Tiếu nhìn ra được nàng còn tức giận, không để ý nói:
- Muội thật muốn theo ta xuống núi?
Ôn Khả Điệp nhìn hắn với ánh mắt chờ mong tha thiết, tựa hồ sợ hắn lâm thời lật lọng.
- Muội muốn theo ta xuống núi cũng được, nhưng chờ khi trở lại nhất định phải hỏi Ôn các chủ một món đồ vật mới được.
Lăng Tiếu nghiêm túc nói.
Ôn Khả Điệp khó chịu nói:
- Huynh cho rằng muội thích cùng huynh đi xuống núi lắm sao!
Trong lòng Ôn Khả Điệp cực kỳ ủy khuất, nói thế nào nàng cũng là mỹ nữ
nổi danh trong tông môn, chẳng qua chỉ muốn cùng Lăng Tiếu đi vào thành
dạo chơi, Lăng Tiếu còn dám đánh chủ ý với mẫu thân của nàng, rốt cục
nàng không chịu nổi liền tức giận.
Dứt lời, nàng giẫm nhẹ chân muốn chạy đi, trong lòng thề không bao giờ muốn gặp lại hắn.
Lăng Tiếu biết mình vừa nói sai lời, thân hình chợt lóe dùng tốc độ càng nhanh đuổi theo Ôn Khả Điệp, nắm tay nàng nói:
- Sư muội hãy nghe ta nói trước đã.
Ôn Khả Điệp hất tay hắn, miệng buồn bực nói:
- Ngươi buông ra cho ta, ta không thèm để ý đại hỗn đản ngươi nữa đâu.
Nhìn sắc mặt đỏ hồng của Ôn Khả Điệp, Lăng Tiếu ôn nhu nói:
- Sư muội hiểu lầm, ta chỉ muốn ngươi nói với Ôn trưởng lão ta có thể
giúp bà luyện chế Nhập Vương đan hoặc Tấn Vương đan, nhưng ta không đủ
linh thảo, cho nên muốn nhờ muội khi quay về chuyển lời giúp ta, xem bà
có cần hay không? Nếu như đã chuẩn bị đầy đủ linh thảo thì ta sẽ luyện
chế trước cho Ôn trưởng lão.
Bích Tuyền các vốn là một trong chín ngọn núi, các chủ Ôn Hải Yến là
cường giả vương cấp, tin tưởng số lượng linh thảo thủy thuộc tính mà bà
cất chứa sẽ không ít, cho nên Lăng Tiếu dự tính luyện chế cho Ôn Hải Yến nhân cơ hội lấy thêm linh thảo luyện đan cho Dư Thương Giang, như thế
chẳng những bán cho Bích Tuyền các một lần nhân tình, còn có thể hoàn
thành lời hứa hẹn với Dư Thương Giang.
Tuy rằng tính tình Ôn Khả Điệp nghịch ngợm, nhưng nghe hiểu được ý tứ của Lăng Tiếu.
Nàng vui mừng hỏi:
- Huynh thật sự có thể giúp Bích Tuyền các luyện chế Nhập Vương đan hoặc là Tấn Vương đan?
- Đương nhiên, ngoại trừ viên Phá Linh đan tặng cho muội, cần ta luyện
chế Nhập Vương đan hay Tấn Vương đan đều cần chuẩn bị hai phần linh thảo mới được, đồng thời còn cần thu thù lao khác, nếu không ta mới lười
luyện chế đâu, nhưng xem ở mặt mũi của muội nên ta ngoại lệ chỉ lấy hai
phần linh thảo mà không thu thêm thù lao khác luyện chế giúp Bích Tuyền
các, muội trở về nói với Ôn trưởng lão một chút, tin tưởng bà sẽ hiểu
được nên làm như thế nào.
Lăng Tiếu gật đầu nói.
Ôn Khả Điệp nghe xong lời này vô cùng hưởng thụ, hết thảy không vui vừa
rồi ném ra sau đầu, hôn nhẹ lên mặt Lăng Tiếu vỗ tay kinh hô:
- Rất tốt, muội đi nói cho mẫu thân biết, bà nhất định sẽ thật cao hứng.
Dứt lời nàng nhẹ nhàng chạy nhanh về hướng Bích Tuyền các, quên cả việc muốn Lăng Tiếu bồi nàng đi chơi.
Lăng Tiếu sờ sờ gò má bị hôn, lẩm bẩm nói:
- Đây có tính là bị cường hôn không?
Sau nửa canh giờ, trên đỉnh Bích Tuyền các, ở giữa một hồ nước ngàn năm một mỹ phụ trung niên đang ngồi trên liên đàn tĩnh tu.
Mỹ phụ phẩm hạnh đoan trang, phong vận hàng vạn hàng nghìn, làm cho người ta có cảm giác kinh diễm.
Người không biết còn nghĩ mỹ phụ chỉ chừng bốn mươi tuổi, kỳ thật bà đã gần tám mươi.
Ôn Hải Yến là một phong chủ vương cấp trung giai tuổi trẻ nhất trong các vị trưởng lão chín ngọn núi ngoại trừ tông chủ Vân Hùng.
Bà từng ở thời điểm bốn mươi lăm tuổi đột phá tới vương cấp, nhiều năm
dùng Thiên Niên Bích Đàm Thảo kéo dài tuổi thanh xuân, vì vậy nhìn qua
chỉ như một mỹ phụ trung niên mà thôi.
- Mẹ, Điệp nhi đã trở về.
Một thanh âm vui sướng cắt đứt việc tĩnh tu của bà.
Thanh âm kia chính là Ôn Khả Điệp.
Ôn Hải Yến mở mắt, lộ ra dáng tươi cười từ ái nói:
- Nhanh như vậy đã trở lại sao? Không cùng Lăng sư huynh vào thành dạo chơi?
- Ai nha!
Ôn Khả Điệp kinh hô một tiếng, vỗ trán nói:
- Con chỉ lo trở về báo cho mẫu thân tin tốt lành, đã quên việc này, bỏ
đi, dù sao đi nữa hắn cũng không thật tâm muốn đi chơi với con.