Trận đầu tiên Triệu Nam đối chiến Nghiêm Trạch.
Mọi người vốn nghĩ Triệu Nam có thể thủ thắng trong vòng ba trăm hiệp,
nhưng Nghiêm Trạch bộc lộ ra sức chiến đấu cường đại đánh ngang tay với
Triệu Nam, cuối cùng hai người phải triệu hồi linh thú tương trợ.
Linh thú của Triệu Nam là một đầu Xích Liệt Hổ tam giai trung cấp, mà
linh thú của Nghiêm Trạch là một đầu Hỏa Vân Sư tam giai trung cấp.
Hai người hai thú đại chiến, khiến vẻ mặt các đệ tử quan sát đều kích động.
Lăng Tiếu quan sát thập phần chăm chú, thông qua quan sát hắn cảm thấy
được Triệu Nam thật sắc bén, có loại khí thế gặp thần sát thần gặp quỷ
giết quỷ. Mà Nghiêm Trạch không biết có phải vì tuổi tác hay không, đánh nhau trầm ổn vững vàng, trong phòng ngự có công kích, đối mặt lực công
kích cường đại của Triệu Nam không hề có chút dấu vết sẽ thất bại.
Lăng Tiếu cảm giác cuối cùng Nghiêm Trạch sẽ tạo nên kết quả bất ngờ,
bởi vì hắn nhìn ra được Nghiêm Trạch còn vững vàng, không giống như
Triệu Nam đã sắp tận lực.
Quả nhiên sau nửa canh giờ, Nghiêm Trạch thừa dịp Triệu Nam kiệt lực bắt lấy cơ hội đánh văng hắn bay ra lôi đài.
Cuộc tỷ thí này rốt cục Nghiêm Trạch thắng lợi.
Nhưng mặc dù Nghiêm Trạch thủ thắng, cuối cùng lại bị trúng một chiêu
của Triệu Nam đánh trọng thương, cho nên xem như thắng hiểm, cuộc tỷ thí phía sau phỏng chừng rất khó tiếp tục.
Trận thứ hai Hứa Nghị đối chiến La Mỹ Anh.
Cuộc chiến này không ai xem trọng La Mỹ Anh, kết quả cuối cùng cũng không có gì ngoài ý muốn, La Mỹ Anh thất bại.
Nhưng làm cho mọi người giật mình chính là La Mỹ Anh không qua được mười chiêu của Hứa Nghị đã bị hung hăng đánh văng ra khỏi lôi đài.
Trong một khắc La Mỹ Anh bị đánh bại, Hứa Nghị dùng ánh mắt lạnh lẽo lướt qua một phương hướng.
Trong ánh mắt mang theo vẻ oán hận nồng đặc làm người không khỏi phát run.
Bởi vì Nghiêm Trạch bỏ quyền, cuộc chiến cuối cùng do Hứa Nghị đối chiến cùng Trần Văn Vũ.
Mộc Hòe ngồi trên đài quan sát, trong lòng đắc ý nghĩ:
- Xem ra Mộc Kỳ phong chúng ta gặp may mắn vào đầu rồi đi!
Trên lôi đài, Trần Văn Vũ chắp tay nói:
- Mời Hứa sư huynh!
Hứa Nghị hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta, hiện tại nhận thua còn kịp, miễn bị nỗi khổ da thịt!
Hứa Nghị hận Lăng Tiếu, ngay cả người của Mộc Kỳ phong cũng bị hắn chán ghét.
Thần sắc Trần Văn Vũ biến đổi, hắn tự biết thực lực của mình cùng Hứa
Nghị có chút chênh lệch, nhưng hắn không cho phép Hứa Nghị khinh thị
hắn.
- Vậy hãy để cho ta tới lĩnh giáo sư huynh đi!
Trần Văn Vũ giẫm chận, nhảy lên không trung, trường thương nặng nề nện xuống.
- Không biết tự lượng sức mình!
Hứa Nghị lãnh ngạo hừ một tiếng, thân hình lách tránh sang bên.
Trần Văn Vũ thừa thế truy kích, trường thương liên tục quét ra từng thanh âm vun vút trong không khí không ngừng.
Hứa Nghị liên tục né tránh sau đó kêu lên:
- Đã nhường ngươi ba chiêu, bại cho ta!
Dứt lời một thanh kim đao nhấp nháy xuất hiện.
Tiếp theo một cỗ kim quang đao ảnh cường đại thế như chẻ tre hướng Trần Văn Vũ chém tới.
Một đao kia còn kéo theo linh lực bốn phía chớp động, tiếng rít thập phần dọa người.
- Khí thế thật mạnh!
Ánh mắt Trần Văn Vũ nhảy dựng, cuống quýt xuất ra linh lực mạnh nhất hướng kim ảnh oanh tới.
Oanh long!
Phốc!
Một ngụm máu tươi văng tung tóe, một thân ảnh nặng nề văng ra ngoài lôi đài.
Ngay sau đó một thanh âm hét to vang lên:
- Lăng Tiếu, ngươi cút xuống lôi đài nhận lấy cái chết!
Chẳng ai ngờ rằng Hứa Nghị có thể dùng một chiêu đánh bại Trần Văn Vũ,
hơn nữa nhìn vết thương dữ tợn trên người Trần Văn Vũ là có thể thấy
được Hứa Nghị xuống tay thật độc ác.
Ở trên lôi đài so đấu, các đệ tử nhất định đem hết toàn lực, cho nên bị
tổn thương là không tránh được, chỉ cần không gãy chân tay hay giết
người là không sao.
Nhìn thấy Trần Văn Vũ bị Hứa Nghị đánh trọng thương ở ngực, trái tim Mộc Ân đều treo lên.
Nếu không phải đang ở trước mặt toàn bộ phong chủ, hắn nhất định đã phóng ra cứu viện Trần Văn Vũ.
Không ngờ Trần Văn Vũ còn chưa được khiêng xuống, Hứa Nghị đã nhìn Lăng Tiếu rống lớn một tiếng.
Trong lúc nhất thời mọi người đều mộng!
Lăng Tiếu là người nào?
Chính là tân tấn trưởng lão nóng hổi nhất trong Tử Thiên tông hiện tại,
luyện dược sư đỉnh cấp, cho dù chính Nam Cung Thường Nhạc cũng không dám nói có thể chỉ điểm được hắn, mà gần đây có không ít trưởng lão đều nhờ Nhập Vương đan của hắn mới có thể thuận lợi đột phá, lại có vài trưởng
lão của các ngọn núi nhờ có Tấn Vương đan hắn luyện chế mà tấn giai.
Có thể nói trong Tử Thiên tông dù là tông chủ Vân Hùng cũng phải bán vài phần mặt mũi cho Lăng Tiếu.
Nhưng vị trưởng lão thân phận tôn quý như thế lại bị người quát mắng trước công chúng kêu hắn lăn xuống nhận lấy cái chết.
Trong lúc nhất thời không ít trưởng lão sắc mặt đều thật khó xem, nếu
không phải Hứa Nghị là con trai của Hứa Kiếm Nam, chỉ sợ đã lập tức bị
người đánh chết ngay đương trường.
- Nghiệt súc, ngươi nói bậy bạ gì đó, nhanh chóng cút trở về cho ta!
Hứa Kiếm Nam giận dữ, vỗ lên bàn một chưởng bật dậy quát.
Một tiếng quát của hắn chấn rung ông ông bên tai các đệ tử thực lực còn yếu kém.
Hứa Nghị đứng trên lôi đài vẻ mặt kiên quyết, không để ý tới lời nói của cha hắn, nhìn Lăng Tiếu quát:
- Lăng Tiếu, nếu là nam nhân thì cút xuống đây, ta và ngươi quyết một trận tử chiến!
- Nghiệt súc…
Hứa Kiếm Nam nhìn thấy con trai không hề bán mặt mũi của hắn, lại quát một tiếng muốn xông tới ra tay.
Bên trong tông môn xem trọng nhất là tôn ti cao thấp, mặc dù Hứa Nghị là con hắn, thân phận tôn quý hơn đệ tử chân truyền bình thường một ít,
nhưng vẫn kém xa Lăng Tiếu.
Được xưng hô là trưởng lão, người nào không phải là nhân vật cấp bậc đại lão trong Tử Thiên tông, cho dù bản thân Hứa Kiếm Nam là phong chủ
nhưng đối mặt cùng những vị trưởng lão khác đều phải cấp vài phần mặt
mũi.
Nếu Lăng Tiếu chỉ là một vị trưởng lão bình thường, có lẽ Hứa Kiếm Nam
cũng không nổi giận tới như vậy, nhiều nhất chỉ là khuyên bảo đứa con
nên thu xếp ổn thỏa, mà Lăng Tiếu lại chính là “Lăng đại sư Lăng trưởng
lão” nổi bật trong tông môn.
Hắn cũng không biết con trai của hắn có bị trúng mê dược điên khùng gì
hay không, bị hắn giam vài tháng tự mình sám hối, không nghĩ tới còn
không thể tỉnh ngộ, vừa thả ra lại khiến cho hắn đau lòng cùng khó xử
như vậy.
Nếu hiện tại hắn không tỏ thái độ, chỉ sợ đứa con trai này của hắn sẽ bị nhốt đánh vào tù sơn đi!
Ngay khi Hứa Kiếm Nam tính toán ra tay, Vân Hùng chợt mở miệng nói:
- Chuyện của thanh niên để cho bọn họ tự mình giải quyết!
Hứa Kiếm Nam dừng lại, phức tạp nhìn thoáng qua Vân Hùng, cuối cùng ánh
mắt tạm dừng trên người Vân Mộng Kỳ, cảm kích nhìn nàng sau đó ngồi trở
xuống vị trí, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ phẫn nộ.
Hắn biết vừa rồi nếu Vân Mộng Kỳ không rỉ tai với Vân Hùng, hắn khẳng định phải tự mình đánh gãy chân con của mình mới xong.
Nhưng trong lòng Hứa Kiếm Nam lại thập phần nghi hoặc, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ tiểu thư thật sự xem trọng Lăng Tiếu, nghĩ hắn có thể đánh bại con ta?