Thần Khống Thiên Hạ

Chương 475

Các đệ tử trong diễn võ trường khiếp sợ không thôi, bọn họ chưa từng nghĩ đến thực lực của Lăng Tiếu lại đáng sợ như thế, đường đường người đứng đầu đệ tử chân truyền lại bị đánh như một đống bùn lầy, đổi lại là bọn họ càng không phải đối thủ.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy Lăng Tiếu ra tay, chỉ biết thuật luyện đan của hắn thật lợi hại, hiện tại bọn họ lại nhận thức Lăng Tiếu thêm lần nữa, nguyên lai người ta không chỉ là luyện đan đại sư, còn là thiên tài chiến đấu.

Bọn họ luôn tự cho mình là nhân vật thiên tài trong tông môn, tự xưng thiên phú tu luyện bất phàm, tương lai tất nhiên sẽ bước lên vương cấp, nhưng đem so sánh với Lăng Tiếu thật sự là vô cùng xấu hổ.

Các trưởng lão cũng có ý nghĩ này, mỗi người đều cảm thấy hâm mộ lẫn đố kỵ Mộc Hòe, trong lòng thầm than:

- Mộc Hòe thật sự thu được đồ đệ giỏi ah!

Tuy rằng Lăng Tiếu giẫm lên Hứa Nghị, nhưng cũng không nhân cơ hội nhục nhã hắn, chỉ vì muốn lưu chút mặt mũi cho Hứa Kiếm Nam.

Ai ngờ Lăng Tiếu vừa dừng công kích, Hứa Nghị đã bò lên, khuôn mặt biến thành dữ tợn đáng sợ, gân xanh đột hiện, kim quang chợt lóe, miệng khàn khàn nói:

- Ta muốn giết ngươi!

Dứt lời một trận kim sắc linh lực kéo lên trên đao của hắn, sinh ra thanh âm gió rít vù vù trên lôi đài.

Khí tràng quanh thân Hứa Nghị ngày càng mạnh, các đệ tử chung quanh không nhịn được thối lui ra ngoài.

Một chiêu kia còn chưa xuất ra đã mang tới cảm giác áp bách cường đại cho bọn họ.

Lăng Tiếu không động thủ, thần sắc không hề có chút kinh hoảng, ngược lại bộ dạng chiến ý mười phần, trong lòng thầm hô:

- Một chiêu này chỉ sợ ngang ngửa một kích toàn lực của vương cấp đê giai đi!

Cùng lúc đó Liệt Viêm kiếm xuất hiện trên tay hắn, một cỗ hỏa mang cường đại nở rộ, hỏa hệ linh lực quanh thân hắn cũng tụ tập khắp người hắn.

Hứa Nghị có thể khiên động linh lực cũng không phải nói hắn đã đủ khả năng tiếp xúc cánh cửa vương cấp, mà là do thức thứ ba đao kỹ của hắn mang đến hiệu quả. Nhưng một chiêu này với thực lực hiện tại của Hứa Nghị không khả năng sử dụng, hắn miễn cưỡng thực hiện liền mang tới hậu quả khá nghiêm trọng.

Mà Lăng Tiếu có thể khiên động linh lực đó là vì lúc còn ở Tụ Linh tháp hắn đã có thể cảm nhận được linh lực tồn tại, hiện giờ hắn đang sử dụng lực cảm ứng còn chưa đủ thuần thục khiên động linh lực quanh thân, muốn liều mạng với Hứa Nghị, nhìn xem rốt cục là ai lợi hại hơn ai.

Những người ngồi trên khán đài đều là cao thủ vương cấp trở lên, liếc mắt liền nhìn ra được hai người khiên động linh lực bất đồng.

Người đầu tiên kinh hô chính là tông chủ Vân Hùng:

- Tiểu tử này đã có thể vận dụng được linh lực sao?

Các trưởng lão khác cũng đã phát hiện sự khác thường của Lăng Tiếu.

- Thật sự có thể dẫn động linh lực, lợi hại, xem ra không bao lâu nữa trong tông chúng ta lại xuất hiện thêm một viên đại tướng!

- Rất yêu nghiệt, Mộc sư huynh thật sự thu được đồ đệ giỏi!

- Còn không phải sao, trẻ tuổi như vậy đã cảm ứng được linh lực, vương vị không bao xa nữa rồi, cho dù là tiểu thư cũng chỉ như thế đi!

Mộc Hòe nhìn Lăng Tiếu mừng rỡ nói:

- Ha ha, tiểu tử kia có chút cân lượng!

Lăng Tiếu càng xuất sắc, người làm sư phụ như hắn tự nhiên càng có mặt mũi.

Sắc mặt Hứa Kiếm Nam càng thêm khó xem, trong lòng đang mắng chết con trai mình.

Đắc tội người nào không nói, lại đi đắc tội một vị luyện dược sư tứ phẩm, còn là một thanh niên cao thủ trẻ tuổi đã bước tới cánh cửa vương cấp, vì một nữ nhân thật sự là không đáng giá!

Vân Mộng Kỳ ngồi sau lưng Vân Hùng nhìn chằm chằm vào thân ảnh khí vũ hiên ngang trên lôi đài, nội tâm thật sự vui mừng, nàng cảm giác mình thật sự không nhìn lầm người.

Nếu nàng không đạt được hoàng cấp truyền thừa, với thiên phú của nàng hẳn đạt tới thực lực linh sư cao giai, mà hai năm trước Lăng Tiếu chỉ là huyền giả cao giai mà hiện tại đã trở thành linh sư cao giai, liên tục bước qua hai cửa ải lớn, thiên phú bậc này cho dù là nàng cũng chưa chắc theo kịp!

Nam Cung Thường Nhạc ngồi một bên không hề lên tiếng, sắc mặt trở nên có chút nặng nề, kỳ thật trong lòng đang thập phần chua xót, nhìn thấy phần quang vinh vốn thuộc về mình kia lại bị chính tay mình phá hủy.

- Thật sự là báo ứng khó chịu ah!

Trong lòng hắn cảm khái.

Trên lôi đài, linh khí tràn đến, chung quanh thân thể Hứa Nghị trở nên sáng lạn, sắc mặt biến thành cực kỳ đáng sợ, khóe môi tràn máu, kim đao trong tay hắn phóng đại vô hạn, giống như thanh thần đao xé trời thẳng chém xuống.

Mà bên Lăng Tiếu toàn thân trôi nổi ánh vàng óng, giống như được phủ một tầng kim giáp, thoạt nhìn dị thường tôn quý, Liệt Viêm kiếm tản ra hỏa mang, trong hỏa mang lại xen lẫn ánh lam quỷ dị, linh lực quanh thân đang xoay chuyển ở đầu mũi kiếm.

Hứa Nghị đột nhiên quát:

- Đi chết đi!

Kim đao nện xuống, một đao đơn giản mà tinh thuần, uy lực thật sự kinh thiên động địa, lôi đài nháy mắt bị hãm xuống dưới.

Trong mắt Lăng Tiếu hiện lên tia nóng rực, thấp than một tiếng:

- Đến đây đi!

Cùng lúc đó Liệt Viêm kiếm trong tay bắn ra một đoàn hư ảnh màu lam, cùng kim đao hung hăng va chạm.

Oanh long oanh long…

Huyền kỹ cường đại va chạm, từng đợt trùng kích vang rền.

Các đệ tử không ngừng thối lui về phía sau, sắc mặt kinh hãi.

Một gã trưởng lão chưởng quản lôi đài hét lớn một tiếng, trong tay vung ra một đoàn hào quang vững vàng bao phủ lực chấn động.

Trên lôi đài tản ra kim quang chói lọi, tựa như kim quang chiếm cứ thượng phong, đem hỏa mang màu lam cắn nuốt đi vào.

Mọi người đang nghĩ kim quang sẽ tiêu diệt hỏa mang thì tình hình chiến đấu đột nhiên thay đổi.

Hỏa mang màu lam hóa thành vô số tiểu hỏa diễm phân tán bao phủ kim quang.

Hưu hưu…

Chỉ trong thoáng chốc kim quang đao ảnh biến thành hình thái như mạng nhện rạn nứt, rất nhanh hỏng mất.

Cuối cùng trên lôi đài chỉ còn hỏa mang dây dưa.

Một thân ảnh đứng thẳng cao ngất, nhưng đã cách vị trí nguyên lai xa mười thước, há mồm thở dốc, vết máu nơi miệng có chút dữ tợn, trong tay chỉ còn thanh tàn kiếm lắc lư, bộ dáng chật vật.

Mà người còn lại càng thảm, nằm rạp trên mặt đất, thất khiếu tuôn máu, thân hình co rút vặn vẹo, còn thảm thiết hơn bị kinh phong.

Mắt thấy hỏa mang màu lam đang muốn cháy lan tới Hứa Nghị nằm trên mặt đất, Hứa Kiếm Nam hét lớn:

- Thỉnh Lăng trưởng lão hạ thủ lưu tình!

Lăng Tiếu liếc mắt nhìn Hứa Kiếm Nam, ném tàn kiếm trong tay, tay khẽ vẫy, hỏa mang màu lam trở về trong cơ thể.

- Hứa phong chủ, ta kính trọng ngươi là trưởng bối, chuyện lần này coi như xong, nhưng ta không hi vọng còn có lần sau.

Lăng Tiếu nhìn Hứa Kiếm Nam ánh mắt sâu kín nói.

Hứa Kiếm Nam thoáng chắp tay:

- Đa tạ Lăng trưởng lão lưu tình, ta thay mặt đứa con bất hiếu này xin lỗi Lăng trưởng lão, ngày sau tiểu tử kia còn dám dây dưa Mộng Kỳ, ta tự mình giết hắn!

Dứt lời hắn lướt lên lôi đài, ôm lấy Hứa Nghị tung mình biến mất trước mặt mọi người.

Hứa Kiếm Nam vừa rời đi, hiện trường vang lên thanh âm hoan hô.

Bình Luận (0)
Comment