Lăng Tiếu lần đầu tiên gặp người trẻ tuổi kia, nhưng cảm nhận được trên
thân đối phương nồng đậm khí tức huyết sát, Lăng Tiếu cảm thấy rung
động, trong lòng thầm nhủ:
- Người này sát khí nặng nề!
Nhìn đối phương ngang vai ngang vế với Vân Mộng Kỳ, trên mặt còn mang
theo thần sắc kiêu căng, có thể thấy được thân phận đối phương không tầm thường.
Đoàn người Lăng Tiếu thi lễ với các vị trong đại sảnh, sau đó đứng chờ phân phó.
Tiêu Tùng Lâm gật đầu nhìn Lăng Tiếu cười hiền lành nói:
- Tiếu nhi ngồi đi.
Sau đó lại gọi Hình Chiến Thiên:
- Chiến Thiên, ngươi nói cho họ nghe qua chuyện ở đây trước.
Hình Chiến Thiên gật đầu, nói:
- Vạn Thú thành đã cách Tử Thiên tông chúng ta xa vạn dặm, là vùng đất
trung ương tây bắc, cũng chính là nơi cử hành Thệ Tông đại hội, hiện tại các ngươi còn ba ngày thời gian hoạt động, trong ba ngày này chỉ cho
phép lưu ở trong thành, nơi này còn có đủ loại linh thảo cao giai, huyền kỹ, huyền khí…chỉ cần các ngươi muốn được nơi này đều có, các ngươi có
thể sử dụng huyền tinh thu mua, cũng có thể lấy đồ vật cùng giai trao
đổi, nhưng ngàn vạn lần nhớ kỹ một điểm, bên trong Vạn Thú thành tuyệt
đối không được động võ, bằng không chẳng những các ngươi gặp tai ương,
cho dù là người của Tử Thiên tông cũng không chịu được, mọi người tận
lực nhớ kỹ đừng xung đột với người khác, bằng không sẽ bị phạt trục xuất tông môn, nghe rõ chưa?
Các đệ tử cùng kêu lên:
- Nghe rõ ràng!
- Tốt, ta mang các ngươi xuống ổn định trước, đợi lát nữa có thể tùy ý
đi vào thành nhìn xem, cũng có thể ở lại trong phòng tĩnh tu.
Hình Chiến Thiên nói.
Hắn vừa dứt lời, Tiêu Tùng Lâm nói:
- Tiếu nhi lưu lại.
Lăng Tiếu mới đứng lên nghe vậy gật đầu, ngồi trở xuống ghế.
- Tiếu nhi, ngươi là luyện dược sư tứ phẩm, đợi lát nữa đi dạo chơi
chung quanh, nơi này có thật nhiều linh thảo mà ngươi không tưởng được, ở đây có một vạn hạ phẩm huyền tinh ngươi mang theo, nhìn xem có linh
thảo nào thích hợp thì mua, sau này càng tiện luyện chế nhiều đan dược
cao giai.
Tiêu Tùng Lâm cực kỳ hào sảng, phất tay liền đưa cho Lăng Tiếu một vạn hạ phẩm huyền tinh.
Thanh niên tràn ngập huyết khí ngồi một bên ánh mắt chợt nhảy, tiếp đó
liền khôi phục bình tĩnh, kỳ thật trong lòng hâm mộ khó nén.
Lăng Tiếu không khách khí thu vào, tiếp theo đáp:
- Thái sư phó yên tâm, Tiếu nhi biết nên làm sao.
- Hai vị sư đệ, các ngươi làm trưởng bối không tỏ vẻ một chút sao?
Tiêu Tùng Lâm nhìn Ngô Hữu Lai cùng Ngô Hữu Khứ cười nhẹ nói.
Hai người cười khổ, không gian giới chợt lóe, lại đem một đống huyền tinh hiện trước mắt.
- Tiểu tử cầm đi đi, hi vọng lần này trong Thệ Tông đại hội ngươi sẽ có
thu hoạch sớm đột phá vương cấp, tương lai tông môn phải dựa vào ngươi.
Ngô Hữu Lai nói.
Lăng Tiếu cười đáp:
- Đa tạ hai vị trưởng lão nâng đỡ.
Dứt lời đem huyền tinh thu vào.
- Tốt lắm, ngươi đi xuống đi, nếu ngươi muốn đi ra ngoài thì gọi Chiến Thiên, hắn phụ trách bảo vệ ngươi an toàn.
Tiêu Tùng Lâm nói.
Lăng Tiếu chắp tay:
- Đệ tử đã biết.
Dứt lời liền xoay người rời đi đại sảnh.
Lúc này Vân Mộng Kỳ cũng chắp tay chào Tiêu Tùng Lâm, Ngô Hữu Lai cùng Ngô Hữu Khứ, đuổi theo Lăng Tiếu ra ngoài.
- Tiếu, chờ muội một chút.
Vân Mộng Kỳ kêu to.
Lăng Tiếu dừng bước, vẻ mặt ý cười nói:
- Không nghĩ tới muội cũng đến.
Vân Mộng Kỳ không hề e ngại kéo tay Lăng Tiếu nói:
- Vốn muội không đến, nhưng phụ thân nói muốn muội khai mở tầm mắt nên muội cũng đi tới trước.
- Như vậy cũng tốt, chúng ta cùng nhau đi dạo.
Lăng Tiếu nói.
Vân Mộng Kỳ gật đầu, đi theo Lăng Tiếu ra ngoài.
s
Hai người vừa đi ra khỏi sân viện, không ít đệ tử chân truyền đều do dự, ra vẻ đều muốn đi ra ngoài dạo chơi.
Hình Chiến Thiên nhìn thấy Lăng Tiếu cùng Vân Mộng Kỳ đi ra vội vàng đi tới hỏi:
- Tiểu thư, Lăng trưởng lão, hai vị muốn ra ngoài sao?
Vân Mộng Kỳ không nói, chỉ đưa mắt nhìn Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Hình tổng quản, ta cùng Mộng Kỳ muốn ra ngoài một chút.
- Được, ta phụ trách an toàn của các vị, ta cùng đi ra ngoài.
Hình Chiến Thiên gật đầu đáp.
Lăng Tiếu gật đầu, cũng không cự tuyệt yêu cầu của Hình Chiến Thiên, dù sao đã nghe Tiêu Tùng Lâm dặn dò.
Lúc này Vân Mộng Kỳ nhìn về một phương hướng vẫy tay nói:
- Sư muội lại đây, chúng ta cùng đi.
Ở cách đó không xa Băng Nhược Thủy gật đầu, đi qua, ánh mắt liếc nhìn Lăng Tiếu, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài phần phức tạp.
Băng Nhược Thủy đã đi qua, Ngọc Liệt Diễm cũng không chút sợ hãi đi tới
bên cạnh Lăng Tiếu, tựa hồ không e ngại Vân Mộng Kỳ, còn cười cười thân
thiết hỏi:
- Vân sư tỷ, muội có thể cùng đi với mọi người hay không?
Đưa tay không đánh mặt người cười, tâm tính Vân Mộng kỳ thông minh thiện lương, nàng biết một khi Lăng Tiếu ngày càng cường đại, nữ nhân tuyệt
đối không thiếu, nàng không thể hoàn toàn đuổi hết họ rời đi. Nếu như
vậy còn không bằng dùng thủ đoạn dụ dỗ, khiến những nữ nhân muốn tiếp
cận Lăng Tiếu đều xem nàng là chủ yếu, khiến cho các nàng đều biết mình
mới là nữ nhân trọng yếu nhất của Lăng Tiêu là đã đủ. Dù sao trên đại
lục này, mặc cho nam nhân xuất sắc nào đều có ba vợ bốn nàng hầu là
chuyện thật bình thường, nàng vốn cũng nhìn thật thông suốt.
- Muốn đi thì cùng đi thôi, như vậy cũng có bạn.
Vân Mộng Kỳ thản nhiên nói.
Băng Nhược Thủy trừng mắt nhìn Ngọc Liệt Diễm, nói:
- Sư tỷ thật quá rộng rãi.
Ngọc Liệt Diễm cũng không để ý tới lời nói của Băng Nhược Thủy, cười duyên nhìn thoáng qua Vân Mộng Kỳ nói:
- Muội đã biết sư tỷ là người tốt.
Dứt lời còn phi thường thân thiết kéo cánh tay Vân Mộng Kỳ.
Băng Nhược Thủy bị chọc giận sắc mặt phát xanh, nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống.
Lúc này ngay cả Ôn Khả Diệp cũng gia nhập vào.
Lăng Tiếu chỉ biết cười khổ, đành mặc kệ, dù sao có Vân Mộng Kỳ các nàng cũng không dám làm bậy, vì vậy nhìn Hoa Hiểu Quế vẫy tay nói:
- Tiểu Quế, chúng ta cùng nhau đi.
Hoa Hiểu Quế mừng rỡ gật gật đầu, nhìn Vũ Tư Tuyết ý bảo, sau đó đi qua chỗ Lăng Tiếu.
Dưới ánh mắt hâm mộ của những đệ tử khác, đoàn người cùng rời khỏi sân viện.
Đi ra ngoài đường lớn, mọi người mới chú ý tới bốn phía Vạn Thú thành
đều là núi đá, xuyên thẳng trời xanh, thoạt nhìn thập phần tráng lệ, mà
các cửa hàng đại bộ phận xây dưới chân núi hoặc sườn núi, bốn phía có
linh thảo linh thụ điểm xuyết, thỉnh thoảng còn có linh điểu bay lượn,
từ xa nhìn lại có vẻ cực kỳ đồ sộ, giống như một bức tranh thủy mặc, làm người cảm thấy như si như say.
Mọi người thẳng đường đi tới, hai bên đều là cửa hàng, các thương nhân không ngừng lớn tiếng hét lớn cùng lữ khách qua lại.
Lăng Tiếu chú ý thực lực người đi trên đường đều không yếu, võ giả huyền sĩ hoặc linh sư đều tùy ý có thể nhìn thấy.
Điều này làm cho Lăng Tiếu không khỏi cảm khái, nơi này còn phồn hoa hơn cả Tử Thiên thành, hơn nữa chỉ nhìn các võ giả còn mạnh mẽ hơn đệ tử
cùng chấp sự trong Tử Thiên tông không ít.