Bốn mỹ nữ không phải kẻ ngu ngốc, hiểu được ý tứ của Lăng Tiếu, lập tức gật đầu.
Bởi vì có câu nói thất phu vô tội mang ngọc mắc tội, đạo lý này tất cả mọi người đều biết.
Lăng Tiếu gật gật đầu, sau đó lấy ra Hắc Diệu Đỉnh đem toàn bộ đồ vật trong phòng thu vào trong đỉnh.
Không gian giới cũng không lớn, mà Hắc Diệu Đỉnh lại có không gian hơn vạn bình phương, muốn thu đồ vật đương nhiên dễ dàng.
Bốn mỹ nữ đã nhìn thấy Hắc Diệu Đỉnh lần thứ hai.
Phía trước, các nàng chứng kiến Lăng Tiếu thả ra đại đỉnh đánh vỡ cấm
chế, hiện giờ lại thấy đại đỉnh còn có công năng thu đồ vật cất chứa,
trong lòng nhất thời đều cảm thấy thật giá trị.
Ôn Khả Điệp không nhịn được tò mò hỏi:
- Sư huynh, dược đỉnh này thật thần kỳ, không những thành lớn thu nhỏ, còn có thể cất chứa đồ vật.
Lăng Tiếu thu hồi Hắc Diệu Đỉnh nói:
- Là đồ vật kiếm cơm của ta thôi, không có gì đặc biệt hơn người.
Ôn Khả Điệp thấy Lăng Tiếu không muốn giải thích, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ bĩu môi.
Ngọc Liệt Diễm đi qua khoát tay Lăng Tiếu cười duyên nói:
- Sư đệ, ngươi cho sư tỷ đồ tốt như vậy, muốn thưởng gì đây ah?
- Sư tỷ, mật thất này tuy rằng do ta phát hiện, nhưng người thấy được
thì có phần thôi, đây là của các ngươi nên được, cần gì nói chuyện
thưởng đâu, thật tổn thương cảm tình.
Lăng Tiếu cười, thập phần hào phóng nói.
Kỳ thật trong lòng hắn nhảy mạnh, mị công của Ngọc Liệt Diễm tựa hồ ngày càng mạnh hơn, bộ ngực chen chúc trên cánh tay làm cho hắn cảm nhận
được mềm mại, càng thêm khó nhịn.
Lúc này Băng Nhược Thủy cũng kéo tay kia của hắn.
Lăng Tiếu lập tức tiến vào nước sôi lửa bỏng, chịu đựng “tra tấn”.
- Mẹ nó, còn tiếp tục khiêu khích cực hạn của bổn thiếu, lão tử đem các ngươi đều đẩy ngã.
Trong lòng Lăng Tiếu lớn tiếng hò hét.
Hắn cũng chỉ nghĩ ngợi mà chưa hành động thực tế.
- Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, đại điện này cũng chỉ có số cất chứa ở đây thôi.
La Mỹ Anh đố kỵ nhìn thoáng qua Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy, thản nhiên nói, sau đó dẫn đầu ra mật thất.
Năm người đi ra bên ngoài.
Không qua bao lâu mọi người lục tục trở lại.
Những người khác có người lộ thần sắc ảm đạm, có người thản nhiên, cũng
có người lộ vẻ hưng phấn, ra vẻ nhất định có điều thu hoạch.
Một lúc lâu sau, đại bộ phận mọi người đã về, chỉ riêng không thấy Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam.
Lăng Tiếu nhăn mày, tâm tình biến thành trầm trọng.
Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam là con trai của hai vị phong chủ Luyện Khí
phong cùng Xích Viêm phong, nếu họ xảy ra chuyện gì tuyệt đối tạo thành
đả kích không nhỏ cho hai vị phong chủ.
Ngay khi Lăng Tiếu để mọi người tản ra đi tìm người, Triệu Nam lại vội vàng chạy tới.
- Có phát hiện, mặt sau có một phòng tu luyện trọng lực, không chỉ linh
lực thập phần nồng đậm, hơn nữa trọng lực cao hơn bên ngoài gấp mười lăm lần, phi thường thích hợp ở lại tu luyện.
Triệu Nam vừa dừng lại lập tức hô to.
- Phòng tu luyện trọng lực?
Mọi người đều nghi hoặc hỏi lại.
- Đúng vậy, ở bên trong tu luyện hẳn phải nhanh gấp bên ngoài mười lăm
lần, ta cùng Nghiêm sư huynh muốn lưu lại tu luyện, dù sao đi nơi khác
cũng gặp nguy hiểm trùng điệp, còn không bằng ở lại tu luyện một tháng
còn thực tế hơn.
Triệu Nam gật gật đầu đáp.
Lăng Tiếu nghe Triệu Nam nói có đạo lý, ở lại một tháng tương đương ở
bên ngoài tu luyện một năm rưỡi thời gian, mà Tụ Linh tháp của tông môn
chỉ tăng thêm vài lần linh lực nhưng không có trận pháp trọng lực, căn
bản không thể so sánh với phòng tu luyện nơi này của người ta.
Lăng Tiếu không khỏi có chút động tâm, nếu hắn toàn tâm ở lại tu luyện
một tháng, nhất định có thể đạt tới cảnh giới linh sư đỉnh, đến lúc đó
muốn đột phá vương cấp sẽ không thành vấn đề.
Lăng Tiếu do dự một chút nói:
- Tất cả mọi người qua xem đi.
Dứt lời do Triệu Nam dẫn đường, đoàn người đi theo hắn ra sau đại điện.
Đoàn người rất nhanh đi tới trước một thạch thất, thạch thất cũng rất lớn, hai mươi mốt người đi vào cũng không chen chúc.
Vừa đi vào, bước chân mọi người trở nên nặng nề, toàn thân như bị tảng đá lớn đè ép, làm họ đi đường đều cố hết sức.
Vừa đi vào bên trong, đã thấy Nghiêm Trạch đang ngồi, ra vẻ hắn đang vội vã tu luyện.
Đi tới thạch thất, linh lực nồng đặc làm mọi người cảm thấy sảng khoái.
- Thế nào? Các ngươi có muốn ở lại tu luyện hay không?
Triệu Nam nhìn mọi người hỏi.
Bên trong Trấn Thiên tông, mặc kệ đi tới nơi đâu tựa hồ đều tràn ngập
nguy hiểm, nhưng không nhất định tìm được thứ tốt, chi bằng ở lại đây
càng cảm thấy thực tế.
Có không ít đệ tử đều động tâm.
Lăng Tiếu mở miệng nói:
- Mọi người muốn lưu lại thì lưu lại đi, nhưng nhất định phải nhớ kỹ kỳ
hạn một tháng, đến lúc đó phải đi ra ngoài, bằng không sẽ bị vây khốn ở
nơi này.
Lăng Tiếu đã lên tiếng, có không ít đệ tử tìm một góc phòng ngồi xuống bắt đầu đả tọa.
Họ đều được xưng là thiên tài, nhưng một khi toàn bộ thiên tài đều tụ cùng một chỗ, luôn chú ý chính là thời gian.
Ai có nhận thức cao, ai có thời gian tu luyện dài, ai có thể từ trong đó trổ hết tài năng, trở thành người nổi bật bên trong.
Trong lòng Lăng Tiếu tính toán, vẫn cảm giác mình nên đi ra ngoài dạo qua một chút.
Vừa rồi đạt được thu hoạch lớn như vậy trong mật thất, hắn nghĩ muốn đi
chỗ khác nhìn xem, không phải người nào cũng có khả năng phá vỡ cấm chế
đại điện đi vào trong tầm bảo như hắn.
Nói không chừng ở những đại điện khác sẽ có phát hiện càng thêm kinh người.
Nhưng khi Lăng Tiếu vẫn chưa đi ra khỏi đại điện nơi này, nguy hiểm lại lặng yên đột kích.
Nhóm người Nam Dương tông bị Lăng Tiếu sỉ nhục chạy ra khỏi đại điện, nhưng bọn hắn cũng không rời đi quá xa.
Bọn họ tổng cộng có mười tám người, nhưng trước khi phát hiện Tụ Ưng
Đường họ đã đi ngang qua một tổ ong độc, bị độc phong độc chết gần nửa
nhân số, đi tới Tụ Ưng Đường lại gặp phải Trọc Sư Ưng, bị mổ chết thêm
một người, về sau bị Lăng Tiếu tự tay giết chết một người, hiện giờ chỉ
còn lại bảy người.
An Thần Tuấn bị Ngọc Liệt Diễm mê hoặc, chạy đi phá hư cấm chế bị phản
chấn tạo thành trọng thương, hiện giờ nuốt đan dược đả tọa khôi phục nửa ngày, thương thế đã khôi phục bảy tám phần.
Nữ tử đứng sau lưng hắn tên là Lưu Quyên Quyên, xưa nay vẫn yêu thích An Thần Tuấn.
Nhưng An Thần Tuấn là một người có mới nới cũ, không chỉ quen một mình
nàng, điều này làm cho nàng luôn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong lòng nàng ảo tưởng, nếu đại sư huynh toàn tâm toàn ý đối với nàng, nàng tuyệt đối nguyện ý cùng hắn sống quãng đời còn lại, hoàn toàn bỏ
qua hết danh lợi trên thế gian.
Nhìn An Thần Tuấn ngồi đả tọa, trong lòng Lưu Quyên Quyên vừa chua xót vừa tình nguyện.
Qua thêm nửa canh giờ, An Thần Tuấn mở mắt.
Lưu Quyên Quyên vui mừng nói:
- Đại sư huynh, huynh đã khỏe?
An Thần Tuấn đứng lên, gật đầu nói:
- Không có gì đáng ngại, đúng rồi, người của Tử Thiên tông đâu?
Lưu Quyên Quyên lộ vẻ tức giận nói:
- Đại sư huynh, người của Tử Thiên tông giết Du sư huynh, vì sao ngươi còn muốn tìm bọn hắn?