An Thần Tuấn không nghĩ tới tốc độ của đối phương nhanh như vậy, nhưng
hắn là đệ tử xuất sắc của Nam Dương tông, tuy rằng tính tình yếu đuối
nhưng thân thủ cũng không yếu.
Chỉ thấy hắn quay đầu lại, trường kiếm màu lam trong tay oanh ra mấy đạo quang mang.
Linh sư kia nghiêng người né tránh, tên linh sư đi sau hừ một tiếng:
- Chút tài mọn!
Dứt lời một lưỡi búa đã hiện trong tay hắn, sau đó oanh thẳng tới An Thần Tuấn.
Oanh long!
Công kích của An Thần Tuấn trong nháy mắt bị đối phương đánh tan, mà
nhìn bộ dáng của đối phương chỉ làm ra một chuyện bé nhỏ không đáng kể.
An Thần Tuấn đương nhiên không nghĩ có thể làm rụng được đối phương, mục đích của hắn chỉ là quấy nhiễu bọn hắn, làm cho mình có cơ hội chạy
trốn mà thôi.
Nhưng đã sớm có một người ngăn trước mặt hắn.
- Ta liều mạng với các ngươi!
An Thần Tuấn tự biết không cơ hội chạy thoát, hét lớn một tiếng, trường kiếm vung lên tràn ngập khí tức túc sát.
Khi khí tức đạt tới điểm cao nhất thì trường kiếm vung ra, một đoàn năng lượng trong suốt nhanh như đạn pháo oanh ra ngoài.
- Có chút cân lượng, nhưng còn chưa có tư cách liều mạng với chúng ta.
Tên linh sư thản nhiên nói một câu, thân hình vọt khỏi mặt đất, nháy mắt đánh ra hơn mười đạo phong nhận.
Tên linh sư còn lại cũng đánh tới, lưỡi búa lóe sáng chém thẳng lên đầu An Thần Tuấn.
- Bại cho ta!
Tên linh sư dùng búa nắm lấy sơ hở của An Thần Tuấn, một búa chém xuống.
Tên còn lại nhân cơ hội đá tới.
Oanh!
Phanh phanh!
Tuy rằng An Thần Tuấn miễn cưỡng ngăn chặn được một búa, nhưng lực đạo
quá cường đại đem hắn chấn rung lên, trường kiếm tuột ra, mà hơn mười
đạo cước ảnh sau lưng ẩn chứa phong nhận sắc bén trực tiếp đá nổ đầu
hắn!
Lưu Quyên Quyên nhìn thấy An Thần Tuấn đột tử, ngửa mặt lên trời phát ra dáng tươi cười thê lương:
- Ha ha, chết tốt lắm…chết tốt lắm…
Giờ khắc này nàng tận tình hiểu được một đạo lý: Yêu càng đậm, hận càng sâu!
Bên trong phòng tu luyện trọng lực, hai mươi hai đệ tử Tử Thiên tông đang tĩnh tâm đả tọa.
Trong đó có mấy người tốc độ hấp thu cực nhanh, đại bộ phận linh lực đều tràn tới người họ, trong đó thực lực cao nhất có Trần Văn Vũ, Nghiêm
Trạch, Triệu Nam, La Mỹ Anh, ngoài ra tốc độ hấp thu của Băng Nhược Thủy cùng Ngọc Liệt Diễm cũng không chậm hơn bọn họ bao nhiêu.
Nếu như nói tốc độ của bọn họ là những người xuất sắc nhất trong nhóm đệ tử, như vậy một thanh niên toàn thân nhấp nháy năm loại hào quang càng
thêm khủng bố.
Mắt thấy linh lực bốn phía càng ngày càng bao trùm tới chỗ Lăng Tiếu,
những đệ tử khác rõ ràng cảm giác được linh lực quanh thân mình loãng
hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ hấp thu xa xa không như trước đó.
Trong lúc nhất thời các đệ tử đều mở mắt, trong lòng nghi hoặc:
- Chẳng lẽ linh trận trong phòng tu luyện bị mất hiệu lực sao?
Trong khi họ còn đang hoài nghi, chợt nhìn thấy Lăng Tiếu đang nhắm mắt
dưỡng thần, nhìn thấy quang mang vây quanh người hắn, vẻ mặt mọi người
đều kinh hãi.
Mặc dù họ nghe nói qua Lăng Tiếu tu luyện năm loại thuộc tính cùng lúc,
nhưng chỉ nghĩ hắn chủ tu linh lực mộc hệ, mà khi nhìn thấy vài loại
quang mang đủ màu nhấp nháy, đều biết rõ hắn đang tu luyện cả năm hệ
linh lực cùng một lúc.
Bọn họ đều kinh ngạc không biết Lăng Tiếu tu luyện loại huyền công nào
lại có được tốc độ hấp thu như thế, quả thật làm người không thể tưởng
tượng.
Với khả năng hấp thu linh lực mạnh mẽ như thế, cho dù là cường giả vương cấp cũng không có được tốc độ như thế đi!
Đương nhiên, Lăng Tiếu biết chỉ nhờ vào Tam Phân Quy Nguyên Khí cũng
chưa chắc đạt được thần tốc như thế, đại bộ phận là nhờ công hiệu của
tam đại dị vật trong tinh thần thức hải của hắn, nhất là Lục Ông, hắn vì khôi phục tinh nguyên cơ hồ mỗi ngày đều hấp thu thiên địa linh khí,
địa phương có linh khí sung túc như nơi đây hắn càng thêm ra sức hấp thu nhiều hơn nữa.
Vì vậy mới tạo thành tình huống chung quanh Lăng Tiếu tụ tập nhiều linh lực như vậy.
Lăng Tiếu biết chỉ cần hắn có thể tiếp tục bảo trì như thế, không đầy một năm hắn tuyệt đối có hi vọng đột phá vương cấp.
Lăng Tiếu tiến vào cảnh giới vong ngã, căn bản không biết được mình đã
thu hút đại bộ phận linh lực trong phòng đem về cho mình dùng.
Các đệ tử vừa tỉnh dậy, thỉnh thoảng lại thấp giọng thì thầm với nhau.
- Tốc độ hấp thu của Lăng trưởng lão thật quá kinh khủng đi?
- Còn không phải sao? Cho dù là Liệt Minh Cường cũng chưa chắc có được tốc độ hấp thu như thế.
- Khó trách người ta còn trẻ tuổi như thế đã đạt được thực lực như vậy,
thiên phú không biết mạnh hơn chúng ta gấp bao nhiêu lần.
- Ai, xem ra chỉ cần Lăng trưởng lão ở đây tu luyện, chúng ta cũng không có biện pháp lưu lại tu luyện ở nơi này rồi.
- Các ngươi im miệng cho ta!
La Mỹ Anh bất mãn trừng mắt nhìn mấy đệ tử đang thì thầm nói chuyện.
Bất luận người nào trong lúc tu luyện tối kỵ bị người quấy rầy, tuy rằng La Mỹ Anh hâm mộ Lăng Tiếu có thể hấp thu linh lực nhanh như vậy, nhưng nàng tuyệt đối không đố kỵ, hơn nữa cũng không cho phép người khác quấy rầy hắn tu luyện.
Lòng của nàng không biết đã ghi khắc hình bóng của hắn từ lúc nào.
Vốn Lăng Tiếu đã sớm tiến vào cảnh giới vong ngã, nhưng tiếng trách móc của La Mỹ Anh lại quấy nhiễu tinh thần của hắn.
Lăng Tiếu mở mắt, đôi mắt tràn ngập tinh quang.
Nhìn ánh mắt mọi người đang đánh giá chính mình, Lăng Tiếu không khỏi sờ lên mặt hỏi:
- Mọi người làm gì vậy? Trên mặt ta có gì sao?
La Mỹ Anh nhìn thấy Lăng Tiếu đã tỉnh, tưởng tiếng nói chuyện của vài
tên đệ tử đánh thức hắn, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn họ.
Vài đệ tử chột dạ cúi đầu.
Lăng Tiếu thấy mọi người không nói lời nào, đứng lên nói:
- Tháng này các ngươi lưu lại đây tu luyện đi, ta đi ra ngoài một chút, trong một tháng khẳng định quay về tiếp ứng mọi người.
Lăng Tiếu cũng không có ý định ở lại đây một tháng, hắn muốn đi tìm kiếm xem lục phẩm tông môn này còn có chỗ nào bất phàm.
- Muội muốn đi theo huynh!
Lăng Tiếu nói xong, Ôn Khả Điệp đã khẩn cấp kêu lên.
Ngay sau đó Ngọc Liệt Diễm cũng thốt lên:
- Ta cũng muốn đi.
Băng Nhược Thủy không cam lòng yếu thế, thản nhiên nói:
- Ta cũng phải đi.
La Mỹ Anh bĩu môi, cuối cùng cắn răng nói:
- Nếu đến đây ta cũng muốn đi ra ngoài thử thời vận.
Tuy rằng các nàng đều cảm thấy tu luyện trọng yếu, nhưng càng thêm quý trọng thời gian ở chung một chỗ với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nghiêm túc nhìn các mỹ nữ, khiến khuôn mặt họ đều đỏ hồng lên.
Lúc này lại có vài thanh âm phụ họa:
- Sư đệ, chúng ta cùng đi với ngươi.
Lần này mở miệng chính là Trần Văn Vũ, Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam.
Họ đã đạt tới cảnh giới linh sư cao giai, đối với võ giả bình thường mà
nói đã tới độ cao khó thể với tới, mấy ngày nay đạt được cũng không phải điểm cuối cùng của họ, chỉ có đặt chân lên vương cấp mới có thể cá nhảy long môn, ngạo thị trong thiên địa càn khôn.
Hiện giờ đi tới cảnh giới của họ nếu chỉ lo khổ tu cũng chưa chắc được
bao nhiêu chỗ tốt, ngược lại phải cố ý tìm cơ hội hiểu được thiên địa
linh khí tồn tại, như vậy mới có tư cách bước thêm một bước.