Đúng…đem bọn hắn nhanh chóng giết tuyệt!
Một đệ tử nhiệt tính mười phần lập tức kêu lên.
Những người còn lại đều sôi nổi hét lớn:
- Đem bọn hắn nhanh chóng giết tuyệt!
Lăng Tiếu hài lòng nhìn mọi người nói:
- Vậy là được rồi, trước mắt có lẽ thực lực chúng ta còn yếu hơn bọn
hắn, nhưng không có nghĩa chúng ta không thể xử lý được bọn hắn.
Nói tới đây hắn ngừng một chút, lại nói tiếp:
- Hiện giờ thiếu tông chủ của bọn hắn đã bị chúng ta thủ tiêu, hiện tại
chỉ là năm bè bảy mảng, mỗi người tự trốn, như vậy chúng ta có thể đi
truy sát từng người một, phải cho bọn hắn chết ngay trong bí cảnh này.
Lăng Tiếu vừa nói xong các đệ tử đều lộ sát khí tràn đầy.
Lời nói của Lăng Tiếu chẳng những cổ động ý chí chiến đấu của bọn họ, hơn nữa làm họ tỉnh táo trở lại.
Đương nhiên đây cũng có sự ảnh hưởng vì một màn Lăng Tiếu chém giết bốn gã nửa bước vương cấp trước đó.
Lăng Tiếu cường đại khiến họ phải ngưỡng mộ, mà tuổi tác của Lăng Tiếu
còn kém hơn họ vài tuổi, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến họ trở nên càng phấn khởi.
- Nếu tất cả mọi người muốn báo thù, như vậy chúng ta không thể chỉ co
đầu rút cổ ở lại nơi này tu luyện, mọi người cùng ta đi tìm đám người
Thái Ly tông.
Lăng Tiếu lên tiếng, tự mình dẫn đầu xoay người ra khỏi phòng.
Ngay sau đó mọi người đều đi theo sát phía sau hắn.
Trước đó Lăng Tiếu ngăn cản không để họ đi đuổi giết đệ tử Thái Ly tông, chỉ vì thực lực của các đệ tử Tử Thiên tông chênh lệch với người ta quá xa, đuổi theo chẳng những không giết được người ngược lại còn bị đối
phương tiêu diệt.
Mặt khác lúc đó tinh thần lực của hắn tiêu hao quá nhiều, không thể không trước tiên lo chuyện khôi phục.
Hiện giờ mang người chạy ra đuổi giết có lẽ đã muộn một chút, nhưng Lăng Tiếu không lo lắng không đuổi kịp người.
Bởi vì trong bí cảnh Trấn Thiên tông có vô số nguy hiểm, người của Thái
Ly tông cũng không chạy được bao xa, chỉ cần để Trần Văn Vũ lên không
trung truy xét nhất định sẽ có điều phát hiện.
Đi ra khỏi Tụ Ưng Đường, Lăng Tiếu để Trần Văn Vũ cùng một đệ tử có phi
hành linh thú khác cùng nhau đi truy tìm đệ tử Thái Ly tông.
Sau nửa canh giờ, hai người Trần Văn Vũ đã quay lại.
- Sư đệ, phát hiện tạp chủng Thái Ly tông.
Trần Văn Vũ hưng phấn kêu to.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Tốt, đưa chúng tôi đi qua, lần này phải cho bọn hắn biết sự lợi hại của Tử Thiên tông chúng ta.
Lăng Tiếu ngồi lên Kim Sắc Lang Vương mang theo mọi người truy tới.
Thái Ly tông tổng cộng có ba mươi người, đã chết bảy người, hiện giờ còn hai mươi ba người, khi bỏ trốn lại chia tách ra.
Trần Văn Vũ chỉ phát hiện được năm đệ tử Thái Ly tông.
Trong năm người có hai linh sư cao giai, ba người khác là linh sư trung giai.
Bên Tử Thiên tông có mười lăm người, căn bản không cần Lăng Tiếu ra tay năm người Thái Ly tông đã bị xử lý.
Đệ tử Tử Thiên tông rốt cục thở mạnh được một hơi như phát tiết.
Xử lý xong năm người, Trần Văn Vũ tiếp tục tìm kiếm bóng dáng những đệ tử còn lại của Thái Ly tông.
Suốt hai ngày đoàn người Tử Thiên tông thủ tiêu mười tám đệ tử Thái Ly tông, còn sáu người tạm thời tìm không thấy bóng dáng.
Trần Văn Vũ có chút lo lắng nói:
- Sư đệ, còn có mấy người tìm không thấy ah!
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Ta đã biết, nếu tìm không thấy thì không cần tìm nữa, nghĩ tới bọn hắn đã trốn xa, chúng ta cũng nên tiếp tục thăm dò nơi này đi.
Đoàn người cũng không nghỉ ngơi chỉnh đốn, lập tức đi về phương hướng khác.
Phương hướng kia là một tòa lầu các hoang tàn mà Trần Văn Vũ đã phát hiện.
Mọi người một đường đi thẳng tới phế khu, không còn gặp được nguy hiểm gì.
Nhưng càng là như vậy mọi người càng cảm thấy nặng nề.
Trên sườn núi phế khu, lâu các hoang tàn chiếm diện tích khá lớn, còn
lớn hơn cả đại điện Tử Thiên phong của Tử Thiên tông gấp hai ba lần.
Lăng Tiếu dùng tinh thần lực đảo qua, lập tức cảm ứng được trong phế khu tụ tập không ít người.
Lăng Tiếu phất phất tay nói với mọi người phía sau:
- Có đệ tử tông khác đã phát hiện trước, mọi người chú ý một chút.
Đoàn người Lăng Tiếu chậm rãi đi tới gần phế khu, lúc này mới nhìn rõ khu vực này.
Tòa lầu các hùng vĩ đã bị oanh thành tan hoang xơ xác, trên vách núi
hiện rõ chưởng ấn cùng vết kiếm lưu lại lộn xộn không chịu nổi.
Mọi người nhìn thấy chưởng ấn cùng vết kiếm đều kinh ngạc tột cùng.
Những dấu vết này…thật sự do người tạo thành sao?
Xem ra Trấn Thiên tông diệt vong không phải là chuyện ngẫu nhiên ah!
Ngay khi mọi người còn đang sững sờ, từ trong phế khu có một thanh niên đi ra, hung hăng càn quấy nhìn nhóm người Lăng Tiếu nói:
- Nơi này đã bị Hà Minh tông chiếm lĩnh, những người khác cút cho ta.
Hà Minh tông là bát phẩm tông môn cách Vạn Thú thành gần nhất, đứng hàng thứ năm, rất gần Thái Ly tông.
- Hừ, khẩu khí thật đúng là không nhỏ, quả thật xem Lục Cực cung chúng ta không người sao?
Bên trong lầu các lại chạy ra một thanh niên mặc trang phục hoàn toàn khác hẳn người vừa rồi, hừ lạnh nói.
Lục Cực cung đồng dạng được bài danh trên Tử Thiên tông, gần với Hà Minh tông, xếp hàng thứ sáu.
Lăng Tiếu phát hiện hai người này đều là linh sư cao giai, chừng hai mươi sáu tuổi, có vài phần tiền vốn để hung hăng càn quấy.
Lăng Tiếu không biết trong lầu các có thứ tốt gì, nhưng nếu đã có hai
tông nhân mã chiếm lĩnh, hắn cảm thấy nên tránh khỏi nơi này là tốt
nhất, miễn gây ra tai vạ.
Tuy rằng hắn không sợ bất luận kẻ nào, nếu đánh không lại hắn có thể
trốn, nhưng các đệ tử bổn môn lại không có bản lĩnh như hắn, hắn không
thể không suy nghĩ cho mọi người.
- Chúng ta đi thôi.
Lăng Tiếu thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người muốn rời đi.
Đúng lúc này bên trong phế khu truyền ra tiếng cười sang sảng:
- Ha ha, ta…ta tìm được rồi.
- Hỗn đản, vật kia rõ ràng do ta tìm được, buông ra cho ta.
Lại một thanh âm khác vang lên.
- Thúi lắm, đồ vật nằm trên tay của ta chính là ta!
- Thật to gan, ngươi buông tay cho ta, bằng không cho ngươi biết tay.
- Ai sợ ai ah, có bản lĩnh tới lấy!
Hai thanh niên đi ra cảnh cáo nhóm người Lăng Tiếu đã bất chấp hết thảy, chạy trở vào trong phế khu.
Ngay sau đó truyền ra thanh âm huyền kỹ nổ bạo.
- Sư đệ, ta…
Triệu Nam nhìn thoáng qua bên trong, lén lút nói với Lăng Tiếu.
Hắn còn chưa nói xong đã bị Lăng Tiếu cắt đứt:
- Đi thôi.
Dứt lời Lăng Tiếu thật có thâm ý nhìn thoáng qua bên trong, sau đó vòng sang hướng khác đi tới.
Mọi người còn chưa đi bao xa, liền ngửi được hương hoa nồng đậm.
Mấy năm nay Lăng Tiếu thường xuyên tiếp xúc linh thảo, vừa ngửi liền biết hương vị kia là của linh hoa hoặc linh thảo nào đó.
Hắn không khỏi bước nhanh hơn, hướng phía trước chạy tới.
Mọi người theo sát phía sau.
Mọi người đi thêm một lúc, trên mặt đất phía trước có vài mảnh đất mọc đầy hoa cỏ, đó chính là Ngũ Hành linh thảo.
Chỉ là đại bộ phận linh thảo đã bị hái đi, mỗi mảnh đất chỉ lưu lại chừng trăm gốc cây.
Mặc dù như thế cũng đủ làm đoàn người Tử Thiên tông vui mừng.