Nhưng hiện giờ đã không còn đường lui, hết thảy đều do đối phương khơi
mào, không giết thì cũng đã giết, Lăng Tiếu cũng không hối hận việc mình đã làm.
Trải qua cuộc chiến lần này, đoàn người của Tử Thiên tông chỉ còn lại mười ba người, còn có hai người bị trọng thương.
Hai người bị đối phương gây thương tích lúc Lăng Tiếu còn đang đả tọa khôi phục.
Mười ba người cũng không dám lưu lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, bởi vì họ không biết Tử Giao Long Khâu sẽ xuất hiện lúc nào.
Cho nên họ quay về phế khu lầu các dùng đan dược chữa thương.
Khi mọi người còn đang chữa thương, Lăng Tiếu dặn dò mọi người một tiếng, cuối cùng chọn một nơi yên tĩnh ngồi xuống.
Kim Sắc Lang Vương ôn hòa thuần hậu liếm chân Lăng Tiếu, bộ dáng như lấy lòng.
Lăng Tiếu lấy ra hai thú đan một kim một bạch đều tản ra năng lượng mãnh liệt, trong lúc mơ hồ trong thú đan còn tản ra một đầu Kim Linh Ưng
cùng một đầu Tật Phong Tham Lang.
Hai viên thú đan cao cấp này là do Lăng Tiếu lấy được trong cuộc chiến chiếm đoạt Hồ Lô Thánh Quả.
Hiện tại Kim Sắc Lang Vương đã đạt tới tam giai đỉnh từ lâu, vẫn thiếu khuyết thú đan phong hệ giúp nó đột phá.
Hiện tại Lăng Tiếu dự tính dùng hai viên thú đan cao giai đưa cho Kim Sắc Lang Vương hấp thu, trợ giúp nó đột phá.
Nhưng năng lượng của thú đan tứ giai cao cấp vô cùng khổng lồ, Kim Sắc
Lang Vương hiện tại không cách nào cắn nuốt. Bằng không nó chỉ còn kết
cục bị nổ tan xác mà chết.
Lăng Tiếu đành phải nghĩ cách khác làm cho năng lượng thú đan suy yếu
một phần ba, như vậy Kim Sắc Lang Vương mới có thể hấp thu.
Lăng Tiếu lấy ra Hắc Diệu Đỉnh đem hai viên thú đan bỏ vào dược đỉnh,
đánh ra Si Mị Lam Diễm thiêu đốt, chậm rãi giảm bớt năng lượng của hai
viên thú đan.
Hai canh giờ trôi qua, hai viên thú đan đã rút nhỏ một phần ba thể tích.
Lăng Tiếu dừng lại động tác, nhìn Kim Sắc Lang Vương nói:
- Tiểu Kim, hiện tại hai viên thú đan này đã bị ta luyện hóa không ít
năng lượng, ngươi xem có thể đồng thời hấp thụ cả hai viên hay không?
Kim Sắc Lang Vương hít hà dược đỉnh nói:
- Hồi chủ nhân, hẳn là có thể đồng loạt hấp thu, như vậy cũng đủ cho ta tiến hóa.
- Vậy là tốt rồi, ngươi nuốt vào đi, ta hộ pháp cho ngươi, chỉ cho thành công không được thất bại.
Lăng Tiếu gật gật đầu, lấy hai viên thú đan ném vào miệng Kim Sắc Lang Vương.
Kim Sắc Lang Vương thoải mái cắn nuốt, ban đầu không thấy có dị trạng
gì, nhưng chỉ lát sau màu lông vàng rực của nó biến thành chói mắt.
Một đoàn kim sắc quang mang bao phủ quanh thân nó, nó ngẩng đầu lên trời không ngừng tru lên ầm ĩ.
Thanh âm tiếng tru của nó hấp dẫn ánh mắt các đệ tử Tử Thiên tông.
Nếu không phải nhìn thấy Lăng Tiếu đang tĩnh tọa canh gác, chỉ sợ họ đã chạy tới nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Tuy hai viên thú đan đã được Lăng Tiếu luyện hóa giảm bớt không ít năng
lượng, nhưng vẫn còn là tứ giai trung đỉnh, Kim Sắc Lang Vương đồng thời hấp thu hai viên, làm thân thể nó không ngừng biến dạng bành trướng,
đau đớn khiến nó tru rống không thôi.
Cũng may nó là linh thú biến dị, khi còn ở nhị giai cao cấp đã có thú
đan, thuộc loại linh thú đẳng cấp cao, tính nhẫn nại cùng năng lực hấp
thu so với linh thú bình thường cường hãn hơn rất nhiều.
Trải qua một ngày đêm hấp thu, thân thể nó dần dần lớn hơn sáu thước, tứ chi cường hãn cùng thân thể càng thêm hoàn mỹ, da lông màu vàng càng
thêm tôn quý dị thường.
Bộ dáng của nó cũng xuất hiện biến hóa kinh người.
Chỉ thấy con mắt thứ ba trên trán nó mở ra, biên độ to hơn trước kia
thật nhiều, con mắt đầy vẻ quỷ dị, răng nanh bén nhọn lộ ra ngoài, móng
vuốt tăng trưởng rất nhiều, nhìn qua như kim trảo sắc bén dị thường.
Qua thêm nửa ngày nó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, cuối cùng hoàn thành xong tiến giai.
Nhìn Kim Sắc Lang Vương càng thêm uy vũ bất phàm, Lăng Tiếu hài lòng vỗ vỗ lên trán nó nói:
- Tiểu Kim làm không sai, hiện tại cảm giác thế nào?
Kim Sắc Lang Vương đắc ý đáp:
- Hồi chủ nhân, tinh nguyên trong cơ thể ta rất dồi dào, thực lực đạt tới tứ giai trung cấp.
Lăng Tiếu thoáng lặng người, mừng rỡ nói:
- Không sai, có thể trực tiếp tiến lên hai giai, xem ra năng lượng hai viên thú đan kia cực kỳ bất phàm ah!
Lăng Tiếu thật không nghĩ tới Kim Sắc Lang Vương có thể dùng hai viên
thú đan thăng tiến hai giai, trong lòng hắn cực kỳ cao hứng.
Hiện giờ đang ở trong bí cảnh nguy hiểm trùng điệp, không biết sẽ toát ra dạng gì đối thủ.
Kim Sắc Lang Vương tiến giai không thể nghi ngờ là cho hắn thêm liều thuốc ổn định tâm tình.
Năng lực của bản thân hắn có hạn, không thể thời khắc đều biến nguy thành an, còn phải phân tâm chăm sóc cho đồng môn của mình.
Kim Sắc Lang Vương thành công tiến giai, đại biểu hắn có thêm một cường
giả vương cấp trung giai, cho dù gặp phải người của tam đại tông môn
cũng không gì đáng sợ.
Toàn bộ võ giả vào bí cảnh chỉ dưới vương cấp tu vi, có Kim Sắc Lang
Vương còn ai dám đến khiêu khích hắn, đó chính là tự tìm đường chết.
Tuy nói Kim Sắc Lang Vương tiến giai làm hắn cao hứng, nhưng hắn còn một chuyện cần làm, bằng không cả đời sẽ tiếc nuối.
Đó chính là phải tìm phương pháp thu phục cả Tử Giao Long Khâu!
Tử Giao Long Khâu là linh thú ngũ giai cao cấp, so với Hoa Thải Thiềm
Thừ không hề kém hơn. Uy lực của Hoa Thải Thiềm Thừ hắn đã kiến thức
qua, nếu không có Kim Sắc Lang Vương trợ giúp, hắn thật khó có thể đem
nó tiêu diệt.
Hiện tại hắn muốn thu phục Tử Giao Long Khâu, mà không phải muốn xử lý
nó, khó khăn đương nhiên càng thêm gia tăng, huống chi với thực lực bây
giờ của hắn làm vậy còn khó hơn lên trời.
Nhưng nếu hắn đã làm ra quyết định, hắn nhất định phải dốc toàn lực đi thu phục Tử Giao Long Khâu.
Tử Giao Long Khâu có dụ hoặc thật lớn đối với hắn, bỏ lỡ cơ hội lần này
không biết khi nào mới có cơ hội nhìn thấy được đầu dị thú hiếm thấy như thế.
Lăng Tiếu hồi tưởng lại nội dung ghi chép trong sách, nghe nói Tử Giao
Long Khâu thích nhất là loại linh thảo gọi là Kỷ Hồng thảo.
Loại linh thảo này cũng không phải linh thảo cao giai, đối với võ giả
nhân loại mà nói tác dụng không lớn, nhưng đây lại là loại linh thảo mà
Tử Giao Long Khâu thích ăn nhất.
Lăng Tiếu cũng không hiểu nguyên nhân vì sao, chỉ là hiện tại hắn phải
nghĩ biện pháp tìm kiếm xem trong không gian giới của mình có loại linh
thảo này hay không.
Nhưng mà Lăng Tiếu tìm kiếm vài lần vẫn không tìm được một gốc Kỷ Hồng thảo nào, không khỏi thất vọng.
Ngọc Liệt Diễm đi tới, khẽ cười hỏi:
- Sư đệ có chuyện phiền não gì hay sao?
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng lắc nhẹ đầu:
- Không việc gì lớn cả.
- Nhìn trên mặt ngươi rõ ràng viết chữ “sầu”, có phải lo lắng bị mấy tông kia trả thù?
Ngọc Liệt Diễm ngồi sát người hắn hỏi.
Hương thơm lan tỏa, làm tâm tình Lăng Tiếu sảng khoái không ít.
Lăng Tiếu khẽ thở dài một hơi nói:
- Những người đó giết rồi thì thôi, ta còn chưa từng sợ qua chuyện gì.
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên thuận miệng hỏi:
- Sư tỷ có Kỷ Hồng thảo hay không?