Hai người bọn họ tuy rằng cũng có đan dược trị liệu, nhưng phẩm chất so với thứ Lăng Tiếu tự luyện chế lại kém hơn không ít.
- Các ngươi trước tiên ở đây nghỉ ngơi đi, ta điều tra chút đã.
Lăng Tiếu nói với mọi người một câu liền nhắm mắt lại.
Lăng Tiếu lợi dụng tinh thần lực chậm rãi đẩy mạnh về phía mấy gian đại
điện kia, nhưng khi tinh thần lực đảo qua phía trước mấy gian đại điện
lại không phát hiện gì cả, người của ba tông có lẽ không ở trong này.
Lúc quét vào trong một tòa đại điện được bảo tồn tương đối nguyên vẹn
thì tinh thần lực của Lăng Tiếu lại bị hung hăng bắn ngược về.
PHỐC!
Lăng Tiếu nhịn không được thổ một bún máu.
Người Tử Thiên Tông đều hoảng sợ.
- Tiếu, ngươi sao rồi?
Ngọc Liệt Diễm, Băng Nhược Thủy, Ôn Khả Điệp tam nữ đều quan tâm hoảng sợ nói.
La Mỹ Anh chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn trương nhìn Lăng Tiếu, cũng không kêu lên.
Theo sắc mặt của nàng mà xem thì sự khẩn trương nàng đối với Lăng Tiếu cũng không thua chúng nữ chút nào cả.
Người Tử Thiên Tông đều vây qua, Trần Văn Vũ ở bên cạnh hỏi:
- Sư đệ ngươi không sao chứ?
Lăng Tiếu lau vết máu một cái nói:
- Không có việc gì, các ngươi đi theo ta.
Lăng Tiếu đã đoán được mấy đại điện tổn hại kia có lẽ không có thứ gì
đó, chân chính có giá trị có lẽ ở chỗ tòa đại điện ở sâu nhất kia.
Tòa đại điện này thoạt nhìn so với đại điện khác thì nhỏ hơn vài phần,
tổng cộng chia làm ba lâu các, có hai lầu các đã bị phá hủy hơn phân
nửa, duy chỉ có lầu các ở giữa là được bảo tồn tương đối nguyên vẹn.
Mà Lăng Tiếu vừa rồi chính là bị chỗ đó cắn trả.
Ngay cả tinh thần lực cũng có thể ngăn cách, có thể thấy được cấm chế chỗ đó cường đại cỡ nào.
Một đoàn người theo Lăng Tiếu đi tới, khi sắp đến gần đại điện kia thì Lăng Tiếu làm một động tác đình chỉ.
Chỉ thấy phía trước cửa đại điện đứng ba người, hai gã nam tử và một nữ
tử, từng người giữ một phương hướng, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn người
Tử Thiên Tông đang đến gần.
Trong đó một gã nam tử mặc áo bào thêu ngôi sao âm hiểm cười nói:
- Dám can đảm tiến lên một bước, giết không tha.
- Lăng sư đệ, ba người bọn họ chính là người của ba tông.
Trần Văn Vũ lén lút nói bên tai Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhẹ gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ba người trẻ tuổi trước mắt này, khí thế mỗi người đều ở cao giai Linh
Sư đỉnh phong, xem bọn bộ dáng bọn hắn chỉ là người thực lực thấp nhất
trong ba tông, chỉ có thể làm thủ vệ, có thể thấy người thực lực ba tông mạnh mẽ cỡ nào.
Đồng thời, Lăng Tiếu nghĩ đến đội ngũ Thái Ly Tông, bọn họ là tông môn
xếp hạng thứ tư, trong một đội người cũng có bốn gã nửa bước Vương
cấp, chắc hẳn trong ba tông này số lượng nửa bước Vương cấp tuyệt đối sẽ không ít hơn Thái Ly Tông, thậm chí còn nhiều hơn.
Ngay khi bọn người Lăng Tiếu đang do dự có nên tiếng lên trước tiếp không thì trong đại điện đã phát ra tiếng nổ vang "Ầm ầm" .
Cùng lúc, vài cổ khí tức đáng sợ phóng lên trời.
- Ha ha, cuối cùng cũng phá vỡ cấm chế chết tiệt này, không nghĩ tới tập hợp Tam đại Linh Bảo của chúng ta cũng phải bỏ ra nửa tháng mới phá
được, trong đó nhất định có vật bất phàm.
Một tiếng cười sang sảng từ trong truyền ra.
Tiếp theo lại có một thanh âm khó chịu nói:
- Hừ, nếu không phải các ngươi chậm chạp không chịu xuất ra át chủ bài, cần gì đến giờ mới phá được.
- Trước tiên đừng cãi nữa, xem bên trong có g ì đã nói sau.
Một thanh âm mềm mại vang lên.
Bọn người Lăng Tiếu đều nghe thấy tiếng hét to bên trong.
Ngoại trừ Lăng Tiếu ra, những người còn lại ánh mắt đều trở nên sáng bừng.
Cùng lúc đó, đệ tử các tông khác cũng từ không xa chạy đến
Hôm nay gần 200 đệ tử tiến vào Bí Cảnh, ngoại trừ tử thương ra, có lẽ đều ở chỗ này cả rồi, tổng cộng không đến 50 người.
Bất quá, 50 người còn sống này đều là những người lợi hại nhất của các tông môn.
- Nhanh đi vào, bên trong khẳng định có đồ vật cao giai.
Không biết vị nhân huynh nào không sợ chết hét to một tiếng, tiếp theo liền vọt vào đại điện.
Một tiếng này của hắn đã đốt lên xúc động của mọi người.
- Đúng vậy, trong đó tuyệt đối có không ít thứ tốt, ta nhất định phải đạt được.
- Kỳ hạn một tháng đã đến, không thể nào tay không quay về được.
Hơn mười người gào rú một tiếng, đều lao vào trong đại điện.
Bọn hắn trải qua gian khổ đến đây, hai tay vẫn rỗng tuếch, bất kể là vì
tông môn hay vì tương lai của mình, nhất định phải ở chỗ này liều mạng
một phen, cho dù là địch với ba tông, bọn hắn cũng không cưỡng lại được
hấp dẫn.
Một khi đạt được đồ vật cao giai nào đó, vậy đời này còn sợ không thể đi đến đỉnh phong sao?
Người trẻ tuổi đại biểu Quang Tinh Điện kia rút ra một thanh dao găm âm trầm quát:
- Ai tiến lên một bước chết!
Vừa dứt lời, dao găm trong tay đã chém ra một đạo tia chớp thuần trắng đánh về phía người chạy nhanh nhất kia.
Người nọ cũng không phải quả hồng mềm mặc người bóp nắn, đại đao trong tay đón lấy bạch quang kia.
Đinh đương!
Người nọ ngăn bạch quang kia lại hét lớn:
- Bất quá...
Phía sau hắn còn hai chữ chưa nói xong, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, cả đầu lâu lập tức phân ra.
Một màn huyết tinh này nếu đổi lúc bình thường nhất định có thể được
hiệu quả chấn nhiếp, nhưng giờ mọi người đều ôm cách nghĩ đục nước béo
cò, chẳng lẽ ở đây nhiều người như vậy lại không thể phá được phòng
tuyến của ba tông? Không thể từ trong đó lấy ra một hai vật sao?
Hơn mười người đều không dừng lại, mỗi người triệu hồi ra linh thú, cầm trong tay huyền khí đánh tới đại điện.
Người trẻ tuổi đại biểu ba tông chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Ba người bọn họ tuy nói thực lực bất phàm, nhưng thực lực hơn mười người này cũng không kém họ quá lớn, chính thức đối kháng cũng lực bất tòng
tâm.
Trong lúc nhất thời liền có rất nhiều người xuyên qua cửa đại điện, xông vào bên trong.
- Sư đệ, chúng ta có cần...
Trần Văn Vũ trong mắt lóe tinh mang hỏi.
Lăng Tiếu thản nhiên nói:
- Nhìn kỹ hẵn nói.
- Còn do dự gì nữa, ba tông bọn hắn tuy mạnh, nhưng chúng ta nhiều người
Triệu Nam từ bên cạnh vội vàng nói.
Đúng lúc này, trong đại điện liền truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả mọi người đều bị tiếng kêu thảm này dọa cho ngừng lại.
Tiếng kêu thảm thiết từ trong đại điện truyền ra lộ ra cực kỳ chói tai.
Ngay sau đó một tiếng cuồng tiếu vang lên:
- Bọn lâu la hèn mọn các ngươi mà cũng dám nhúng chàm vào đồ vật ba tông chúng ta, thật là không biết sống chết.
Thanh âm sau khi vang lên, một đạo kiếm quang kim duệ liền trùng thiên phóng ra.
Một thân ảnh từ trong đại điện nhanh chóng lướt ra.
Người này cao lớn uy mãnh, quanh thân hiện ra kim xán chi sắc, giống như một mặt trời rực rỡ vậy.
Trong tay hắn cầm một thanh cự kiếm hiện ra kim quang, tản ra khí thế
lãnh liệt, cặp mắt khát máu kia bức bách khiến người cực kỳ sợ hãi.
Nam tử giống như thiết tháp mặt trời rực rỡ này tuyệt đối là một gã nửa
bước Vương cấp, hơn nữa còn là loại nửa bước Vương cấp đỉnh phong tùy
thời đều có thể trở thành Vương cấp .