Lúc Lăng Tiếu vừa đứng thân thể lại, thoáng cái trong thấy xà ảnh đập vào trước mắt, thân thể căn bản không kịp né tránh.
Ầm ầm!
Vài đạo hỏa xà ảnh nặng nề đập vào trên người Lăng Tiếu.
PHỐC!
Lăng Tiếu như diều bị đứt dây bị đánh bay thật ra, một ngụm nghịch huyết từ trong miệng phun ra.
- Tiếu (sư đệ) .
Mọi người Tử Thiên Tông đều kinh hô lên.
Tất cả mọi người đều chạy về phía Lăng Tiếu.
- Ha ha, có thể chết dưới Linh Kh, ngươi coi như không oan rồi.
La Bá Hưng cười ha ha nói.
- Hắn nếu chết, ngươi cũng phải chôn cùng hắn.
Băng Nhược Thủy dừng bước, khẽ nói một tiếng, băng kiếm trong tay bắn ra chút mưa đá, đánh về phía La Bá Hưng.
- Hừ, ánh sáng hạt gạo cũng dám tranh tỏa sáng với mặt trăng, không biết sống chết!
La Bá Hưng hừ lạnh một tiếng, Ẩn Xà Kiếm trong tay trở về Không Gian Giới, Cự Kiếm vừa rồi lại lần nữa xuất hiện trên tay.
Đinh đương!
La Bá Hưng theo tay vung lên, Cự Kiếm ngăn cản tất cả kiếm hoa lại.
Băng Nhược Thủy biết rõ sự cường đại của La Bá Hưng, chiêu vừa rồi chỉ để nhiễu địch, chiêu sau mới thật sự là sát chiêu.
Chỉ thấy vị trí một kiếm này của nàng thập phần xảo trá, hơn nữa kiếm
quang tập trung một chỗ, từ bên cạnh đâm thẳng vào dưới nách La Bá Hưng.
XÍU... UU!!
Kiếm khí tung hoành, hàn khí bức người!
Đổi lại là cao giai Linh Sư bình thường, hơi không chú ý sẽ phải nuốt hận tại chỗ.
Đáng tiếc, La Bá Hưng không phải cao giai Linh Sư, mà là nửa bước Vương cấp hàng thật giá thật .
- Có chút ý tứ, bất quá còn chưa đủ nhìn!
La Bá Hưng khinh thường nói một câu, đánh ra một chưởng, trực tiếp vỗ
vào kiếm khí trùng trùng điệp điệp kia, một đoàn chưởng ấn màu vàng đánh vào trên băng hàn kiếm khí, hai luồng năng lượng lập tức bù trừ lẫn
nhau.
Cùng lúc đó, La Bá Hưng quay người lại, Cự Kiếm quét ngang về phía Băng Nhược Thủy.
Trọng kiếm vô phong, nhưng kiếm thế lại như cầu vồng, tốc độ Băng Nhược
Thủy sao có thể sánh với La Bá Hưng, lập tức sắp trúng chiêu.
- Nhược Thủy muội muội, ta đến giúp ngươi.
Một đạo hỏa mang như rồng gào thét về phía La Bá Hưng.
Đến cứu trợ Băng Nhược Thủy đúng là Ngọc Liệt Diễm.
La Bá Hưng ánh mắt nhảy lên, không thể không thu kiếm đón đỡ.
Băng Nhược Thủy thuận theo không buông, thân thể vừa hạ xuống chân đã đạp lên mặt đất, băng kiếm lần nữa đâm tới La Bá Hưng.
- Con đàn bà không biết sống chết!
La Bá Hưng trước sau thụ địch, mắng một câu, quanh thân tách ra kim mang.
Đinh đương đinh đương!
Cự Kiếm của La Bá Hưng qua lại đón đỡ, khí kình cường đại chấn cho hổ
khẩu nhị nữ tràn ra máy, trường kiếm của các nàng đều bị chấn cho rơi
trên mặt đất.
- Lại một mỹ nhân, không nghĩ tới ngoại trừ Viêm Mị Tông ra, còn có gia lệ như thế, quả thực không tệ!
La Bá Hưng nhìn thoáng qua Ngọc Liệt Diễm cười nói, tiếp theo còn nói:
- Đáng tiếc, các ngươi nhất định phải. . . Chết.
- Khanh khách, vị sư huynh này ngươi thật đáng sợ, không nên giết nhân gia có được không?
Ngọc Liệt Diễm che lấy cánh tay bị thương cười nói.
Chỉ thấy thanh âm của nàng lộ ra vẻ động lòng người, động tác kia càng
như vũ mị trời sinh, cặp mắt hoa đào càng khiến người mê say không thôi.
Nam tử chung quanh đều bị thanh âm này của Ngọc Liệt Diễm mê hoặc, trong nội tâm sinh ra một loại xúc động không đành lòng tổn thương nàng.
La Bá Hưng tâm thần tựa hồ cũng bị mê hoặc, động tác trở nên có chút ngốc trệ một chút.
Ngọc Liệt Diễm mặt treo dáng tươi cười xinh đẹp, dáng người no đủ nhẹ nhàng bước liên tục, từng bước một đi tới La Bá Hưng.
Nàng mỗi câu nói cười, mỗi một động tác đều tựa hồ như ẩn chưa mi hoặc chi ý câu hồn đoạt phách.
Vũ Mị Nương ở không xa gắt gao nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của
Ngọc Liệt Diễm, đôi mắt đẹp lộ vẻ mừng rỡ. Nàng trong lòng kinh hô:
- Cái này. . . Đây tuyệt đối là thiên sinh mị cốt, thật tốt quá, nhất
định phải kéo nàng vào bổn tông, ta nghĩ sư phó lão nhân gia nàng nhất
định sẽ phi thường thích, như vậy ta cũng nhiều thêm một tỷ muội rồi.
Thiên Tinh liếc qua Vũ Mị Nương bất động thanh sắc, lộ ra cười nhạt nói:
- Mị nương nàng không phải là người Viêm Mị Tông ngươi sao?
Vũ Mị Nương lắc đầu đáp:
- Bây giờ không phải .
- Bây giờ không phải?
Thiên Tinh kinh ngạc một chút, nội tâm lại khó hiểu.
Ngọc Liệt Diễm đi đến trước mặt La Bá Hưng một mét, đôi mắt dễ thương
ẩn tình nhìn La Bá Hưng, bàn tay như ngọc trắng giương nhẹ, hóa chỉ vi
mai, đôi môi khẽ mở:
- Vị sư huynh này, thanh kiếm này của ngươi thật đáng sợ nha, có thể buông ra không?
Thanh âm Ngọc Liệt Diễm tràn đầy ý hấp dẫn, nam nhân nào cũng khó mà chịu được câu dẫn như vậy.
La Bá Hưng thủ đoạn buông lỏng, Cự Kiếm cắm thẳng vào trên mặt đất.
Bỗng nhiên, Ngọc Liệt Diễm đôi mắt dễ thương sáng ngời, bàn tay như
ngọc trắng hội tụ linh lực cường đại đánh về phía trái tim La Bá Hưng.
Ngọc Liệt Diễm vốn tưởng rằng một chiêu này có thể lấy được mạng La Bá Hưng.
Đáng tiếc, nàng vẫn đánh giá thấp năng lực của La Bá Hưng.
Một quyền nàng đánh ra đã trực tiếp bị La Bá Hưng chụp lại.
Ngọc Liệt Diễm kinh hãi, muốn bứt trở ra, đáng tiếc lại bị La Bá Hưng nắm chặt lấy.
- Chậc chậc, nếu đã tự mình đưa tới cửa ra, vậy bổn vương cũng không khách khí.
La Bá Hưng lóe ra một tia tham lam, trực tiếp lôi kéo Ngọc Liệt Diễm vào trong ngực.
Hắn thân là một trong các đệ tử xuất sắc nhất ba tông, lực ý chí sao lại yếu kém thế được, cho dù Vũ Mị Nương là thân là Viêm Mị Tông cũng không dám đơn giản đi mê hoặc hắn.
Mà Ngọc Liệt Diễm tuy rằng thiên sinh mị cốt nhưng lại không tu luyện mị công cao thâm, mị lực phát tán nhằm vào võ giả lực ý chí bình thường
coi như cũng được, nhưng nhằm vào người như La Bá Hưng lại không có đất
dụng võ.
Ngọc Liệt Diễm cực lực phản kháng, nhưng thực lực La Bá Hưng cao hơn
nàng nhiều, gắt gao đè nặng nàng, miệng rộng mở ra hôn vào cặp môi thơm
của Ngọc Liệt Diễm.
- Buông nàng ra!
Băng Nhược Thủy khẽ nói một tiếng, cầm kiếm đâm tới La Bá Hưng.
La Bá Hưng lộ ra vẻ tức giận, áp lấy Ngọc Liệt Diễm trong ngực đi ngăn cản kiếm chiêu của Băng Nhược Thủy.
Băng Nhược Thủy khẩn trương, thân thể xoay chuyển giữa không trung, hướng phía một bên đâm tới.
La Bá Hưng thừa cơ cầm lấy Ngọc Liệt Diễm, lướt tới Băng Nhược Thủ, một cước hung hăng mà quét ở eo nhỏ Băng Nhược Thủy, một chút ý thương hoa
tiếc ngọc cũng không có.
PHỐC!
Băng Nhược Thủy bị thương, phun ra một ngụm máu tươi.
Mọi người của Tử Thiên Tông nào kiềm chế được nữa, mỗi người đều vây quanh La Bá Hưng.
Trần Văn Vũ đứng dậy quát:
- Các hạ vẫn nên thả người ra đi, đừng khinh người quá đáng.
La Bá Hưng nắm thật chặc cái cổ mảnh của Ngọc Liệt Diễm, nhìn thoáng qua mười mấy người Tử Thiên Tông khinh thường nói
- Tiểu tông phái như các ngươi cũng dám ra lệnh cho ta, có tin ta trước tiên giết chết nàng, lại giết đám các ngươi không?
- Ngươi. . . Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả người
Trần Văn Vũ hỏi thăm.