Song đầu phi xà có thực lực ngũ giai đê giai, hai đầu có hai thuộc tính, thân đạt hai mươi mấy mét, lăng không trên xuống như Giao Long, tiếng Xi.. Xiiii.. âm dữ tợn khiến một ít phi hành linh thú đê giai đều nhao nhao tránh né.
Độc Hạt Tử cỡi chính là một đầu Tứ Dực Hạt Vương ngũ giai trung giai, chiếc cánh màu rám nắng phát ra trận trận tiếng cổ quái, từng đạo khói độc màu đen lan tràn khắp bốn phương, càng khiến người khác sợ đến mức trốn không kịp, để ngừa dính phải kịch độc.
Cuồng Đạo Nhân cỡi chính là một đầu Thổ Nhãn Ưng, là ngũ giai đê giai linh thú hắn vừa thu phục được không lâu, đôi mắt ưng có thể phát ra trận trận thuộc tính công kích, có thể khiến người lâm vào trạng thái hôn mê mất đi năng lực phòng ngự.
Lăng Tiếu và Thải Hà Nguyệt cùng cưỡi Ngũ Thải Thần Điểu của nàng, Huyền Diệu và Ma Đế cỡi chính là Ngốc Sư Ưng mà Thiết Lặc bộ lạc tặng.
- Lăng huynh sao không cưỡi tọa kỵ của mình?
Độc Hạt Tử hiếu kỳ hỏi.
Cuồng Đạo Nhân cũng ở bên cạnh nói:
- Đúng đấy, nếu như Lăng huynh lấy ra tọa kỵ, chỉ sợ Đan Trần Đạo và Hỏa Loan kia đều phải nhượng bộ lui binh.
- Ô hắc ha ha, đúng vậy đúng vậy.
Quỷ Bà Yêu Công ở một bên cũng phụ họa nói.
- Ta trước giờ luôn khiêm tốn, loại chuyện phong cách này để người trẻ tuổi làm đi!
Lăng Tiếu phật qua sợi tóc che trước trán, cực kỳ tiêu sái nói.
- Lăng huynh nói thật sao.
Độc Hạt Tử có chút lộ ra kinh ngạc nói, trong nội tâm đã đoán được Lăng Tiếu nhất định coi đó là chỗ dựa mới không cho người khác biết.
Độc Hạt Tử hiện giờ cảm thấy Thiên Diện Thư Sinh trước mắt này thật sự khôn khéo hơn hắn nghĩ nhiều lắm.
Lăng Tiếu đứng ở trên lưng điểu, ngắm nhìn chân trời phương xa, trong nội tâm thầm hô: Cổ Thành ta đã đến, ngàn vạn đừng khiến ta tay không mà về đấy!
...
Cổ Thành tứ phía có hùng sơn trùng điệp vờn quanh, cây cối xanh um tươi tốt, bách thảo linh hoa chỗ nào cũng có, đê giai linh thú gầm nhẹ kêu to.
Khi một đám cao giai linh thú và võ giả nhân loại cường đại bay qua trên không thì khiến những linh thú kia phải kinh hãi chạy tán loạn bốn phía.
Đi đầu là Hỏa Loan lộ ra uy thế vô thượng, đến mức đám mây phải tiêu tán, thế lửa phần phật nổ vang.
Mười lăm đầu biên bức màu đen ở phía sau giương cánh che trời, hung mục như điện, răng nanh khát máu, như Ác Ma không trung vậy.
Mặt khác mười lăm đầu Thanh Dực Phong Điểu nổi lên bát cấp Cự Phong, thổi cho đại thụ che trời phải lệch đông ngược tây.
Các loại phi hành linh thú phi hành ở sau cùng khí thế cũng cực kỳ bất phàm, đang cực lực đuổi theo Hỏa Loan đầu lĩnh ở phía trước.
Ở phía sau có một đầu Ngũ Thải Thần Điểu phi hành ôn hòa, tách ra từng sợi hào quang khác nhau, lộ ra cực kỳ sống động.
Ở phía trên Thần Điểu làm ột đôi nam tử trẻ tuổi đang dính lấy nhau, lộ ra là cực kỳ tình cảm.
- Nguyệt Nhi, ta truyền cho ngươi khẩu quyết khôi phục linh hồn lực, chờ sau khi ngươi khôi phục thực lực ta giúp ngươi đột phá Địa Hoàng giai.
Lăng Tiếu trên Thần Điểu nắm tay Thải Hà Nguyệt nói.
- Thật sự có công pháp khôi phục linh hồn? Không cần mượn nhờ linh thảo?
Thải Hà Nguyệt kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên, phu quân ngươi là thiên tài bực nào, khôi phục vết thương nhỏ ở linh hồn có khó gì đâu!
Lăng Tiếu cực kỳ rắm thí nói.
Tiếp theo, hắn liền truyền khẩu quyết chữa thương của 《 Khống Thần Quyết 》 cho Thải Hà Nguyệt.
Khống Thần Quyết tuy nói chỉ có một phần ba, tuy nhiên lại có khẩu quyết chữa thương .
Lăng Tiếu sau mỗi một lần tinh thần thức hải bị rút sạch thì đều mượn nhờ Khống Thần Quyết để khôi phục thần lực.
Linh hồn chính là toàn bộ của tinh thần thức hải, Lăng Tiếu chỉ cần truyền thụ khẩu quyết chữa thương cho nàng, tự nhiên có thể dần dần chữa trị được.
Thải Hà Nguyệt trí nhớ kinh người, Lăng Tiếu chỉ nói hai lần khẩu quyết nàng đã nhớ kỹ.
Đường xá trước khi đến được Cổ Thành vẫn còn nửa tháng nữa, Thải Hà Nguyệt bỏ ra ba ngày khôi phục linh hồn lực lại, một thân thực lực trở lại trạng thái Vương cấp đỉnh phong.
Nàng sở dĩ khôi phục chậm chạm cũng là vì nàng chưa từng học qua Khống Thần Quyết, bằng không cũng không cần phải mất nhiều thời gian như thế.
- Cuối cùng cũng triệt để khôi phục, dường như linh hồn lực còn tăng cường thêm không ít.
Thải Hà Nguyệt đôi mắt dễ thương lóe ra vẻ vui mừng nói.
- Khôi phục là tốt rồi, không biết ngươi có lòng tin trùng kích Hoàng cấp hay không?
Lăng Tiếu hỏi.
Thải Hà Nguyệt kinh ngạc một chút hỏi:
- Thật sự có thể khiến ta trùng kích Hoàng cấp?
- Đương nhiên, phu quân người không gì không làm được.
Lăng Tiếu sờ soạng ngực Thải Hà Nguyệt một cái cực kỳ hèn mọn bỉ ổi nói.
Thải Hà Nguyệt thuận thế ngã vào trong ngực Lăng Tiếu nói:
- Lực lượng của ta còn kém một chút tích lũy, lĩnh ngộ đối với linh khí còn coi như được, như vậy thật sự có thể sao?
- Vi phu nói được là được, trước hết để cho lực lượng của nàng đạt tới Vương cấp Đại viên mãn đã rồi nói sau.
Lăng Tiếu vuốt một cái mũi đẹp của Thải Hà Nguyệt một cái nói.
Hắn hiện giờ đối với nữ nhân kiều mỵ ngàn theo trăm thuận này càng phát ưa thích, nhìn thân thể chín mọng kia của nàng thường xuyên nhịn không được, nếu không phải đang trên đường chạy đi thì hắn đã muốn nhào làm thịt nữ nhân này tại chỗ rồi.
Lăng Tiếu đưa một lọ Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch tới trước mặt Thải Hà Nguyệt nói:
- Ngoan ngoãn uống nó đi.
- Nó có thể khiến ta đạt tới Địa Hoàng giai?
Thải Hà Nguyệt lộ ra ánh mắt nghi vấn hỏi.
- Đương nhiên không có khả năng, bất quá nó có thể khiến ngươi đạt tới cảnh giới Vương cấp Đại viên mãn, cũng sẽ tẩy tủy thân thể ngươi một lần.
Lăng Tiếu đáp.
Thải Hà Nguyệt đôi mắt dễ thương dị sắc liên tục, tiếp nhận Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch, vừa mở ra, một cổ năng lượng thanh thuần hạo hàn đã khuếch tán ra.
- Cái này... Đây là cực phẩm thạch nhũ dịch!
Thải Hà Nguyệt nhịn không được hoảng sợ nói.
Quỷ Bà Yêu Công, Độc Hạt Tử cùng với Cuồng Đạo Nhân ở cách Lăng Tiếu không xa đều nhịn không được nhìn về phía Thải Hà Nguyệt, trong mắt nóng rực.
- Ô hắc ha ha... Thực... Thật sự là hương vị của cực phẩm thạch nhũ dịch, năng lượng thật tinh thuần!
Quỷ Bà Yêu Công đồng thanh kêu lên.
Độc Hạt Tử và Cuồng Đạo Nhân thì nuốt một ngụm nước bọt, một bộ như muốn đoạt lấy nuốt vào vậy.
Huyền Diệu ở một bên đố kị hừ nhẹ nói:
- Quá đáng xấu hổ rồi, rõ ràng lấy thứ cực phẩm này ra để tán gái!
- Thực cho ta sao?
Thải Hà Nguyệt không thể tin được hỏi thăm.
Nàng bởi vì tình kết hoa nên thất thân trong tay Lăng Tiếu, hiện giờ nàng toàn tâm đều nghiêng về Lăng Tiếu, nhưng tâm trí và lịch duyệt vốn không ảnh hưởng chút nào cả, nàng đương nhiên biết rõ chỗ trân quý của cực phẩm thạch nhũ dịch. Phải biết rằng ở Đổng gia đấu giá hội, chút thạch nhũ dịch bình thường thôi đã được bán với cái giá trên trời, nàng thật không nghĩ tới Lăng Tiếu lại hào phóng như thế, cho nàng cả một bình.
Lăng Tiếu liếc qua mấy người tham lam kia khẽ cười nói:
-Đây là ta trải qua thiên tân vạn khổ mới từ trong một sơn động hiểm yếu lấy ra được, chỉ có ba bình, ta đã dùng một lọ, hôm nay cho ngươi thêm một lọ, ta còn thừa lại một lọ, ngươi yên tâm uống đi!