Quỷ Bà song chưởng liên tục đánh ra kết ấn huyền ảo, trói hư ảnh kia lại, khô lâu lần nữa bày ra hấp lực cường đại, hấp đạo hư ảnh oan hồn kia vào.
- Ô hắc, bảo bối của ta ăn thực no bụng!
Quỷ Bà lập tức nắm khô lâu trong tay, đại hỉ kêu lên.
Yêu Công thì đã biến thành một đầu quái thú hình người, thực lực kia rõ ràng cũng đạt tới cao giai Địa Hoàng, cùng hư ảnh oan hồn kia đánh đến ngang tay.
- Ô hắc, ta đến giúp ngươi.
Quỷ Bà kêu một tiếng, lập tức đuổi qua tương trợ Yêu Công.
- Nơi này là Thiên Đường của bọn hắn, bất quá lại không biết bọn hắn có thể ứng phó bao nhiêu đầu oan hồn cường đại nữa.
Lăng Tiếu đối với Quỷ Bà Yêu Công gần đây không chào đón, không muốn chú ý tiếp, nói với mọi người một tiếng, lập tức liền rời đi.
Mấy hư ảnh oan hồn kia sau khi thấy Lăng Tiếu rời đi, cũng không dám đuổi theo, chúng tựa hồ rất e ngại Thiên Hỏa trong tay Lăng Tiếu.
Bất đắc dĩ chúng chỉ có thể chuyển dời mục tiêu, toàn bộ giết tới Quỷ Bà Yêu Công.
Đoàng người Lăng Tiếu thẳng đường đi tới, lại gặp được vài cổ thi thể.
Xem thần sắc khi chết của bọn hắn đều là tràn đầy hoảng sợ mà vong.
Trong những thi thể này có tán tu cũng có người tứ đại thế gia, nhưng lại không phát hiện ra người Ma Ảnh Môn và Thần Đạo Minh.
- Nơi này tụ tập lượng oan hồn lớn như thế, nhất định có đại hung chi vật, tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế.
Huyền Diệu nhéo nhéo ngón tay, nhăn mày nói.
Độc Hạt Tử hơi kinh ngạc nhìn Huyền Diệu, tiếp theo thản nhiên nói:
- Nhiều oan hồn cường đại như vậy còn không tính là đại hung chi vật sao? Chẳng lẽ còn có thứ đáng sợ hơn chúng sao?
Độc Hạt Tử ánh mắt tràn đầy vẻ không tin, hắn cảm thấy Huyền Diệu quá trẻ tuổi, có bao nhiêu bổn sự chứ? Trong lòng của hắn phần lớn đều là khinh thường.
Lăng Tiếu không để ý tới hai người, mà đưa tin cho Ma Đế hỏi:
- Tình huống như thế nào rồi?
Ma Đế không trả lời, phảng phất như đã mất đi liên hệ vậy.
Lăng Tiếu trong nội tâm không rõ ra sao:
- Chẳng lẽ hắn bị oan hồn cắn trả rồi sao?
- Không thể cứ như vậy, phải mau chóng tìm được Cổ Tộc tế cổ chi địa.
Lăng Tiếu nhíu mày lẩm bẩm nói, tiếp theo nói với mấy người sau lưng:
- Các ngươi theo sát ta!
Dứt lời, Lam Diễm quanh thần hắn trở nên càng thêm tràn đầy, trong phạm vi mấy mét đều là một mảnh biển lửa.
Lăng Tiếu đi đầu bay lên, những người khác theo sát phía sau.
Lăng Tiếu thần thức không ngừng quét qua trong thành, cảm ứng nơi oan hồn đầm đặc nhất.
Hắn cảm thấy chỗ đó nhất định là nơi Tế cổ trước kia của Cổ Tộc.
Theo Lăng Tiếu bọn người bay lên, đại lượng oan hồn cũng cuốn tới.
Lăng Tiếu một bên phi hành, một bên đánh ra vô số hỏa chưởng, đốt cháy những oan hồn kia không còn chút gì.
Càng đi vào trong thành, oan hồn càng nhiều, phảng phất như vô tận vậy.
Mọi người đều kinh hãi, lúc trước trong Cổ Thành đến cùng đã chết bao nhiêu ngươi đây?
Lăng Tiếu thầm nói trong lòng:
- Cũng may là có Thiên Hỏa, bằng không thật sự chỉ có nước vẫn lạc.
Lăng Tiếu trong lòng cũng không hiểu trước khi đến Cổ Thành, Đại Tế Tự vì sao không nói rõ tình huống này với hắn.
Chẳng lẽ Đại Tế Tự cố ý khiến hắn bỏ mạng ở đây sao?
Lăng Tiếu lắc đầu bỏ qua tạp niệm, tiếp tục tiến về trước.
Bỗng nhiên, một cổ linh hồn lực chấn động cường hãn, một đạo thân ảnh to lớn cao ngạo xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này không chút sinh mệnh khí tức, có chẳng chỉ là khát máu nồng đậm, oán hận chi ý, cặp mắt lộ ra huyết hồng dọa người, cầm trong tay một đôi loan đao sắc bén, ngăn ở trước mọi người.
- Tôn giai oan hồn
Độc Hạt Tử nhịn không được hoảng sợ nói.
Mọi người đều biến sắc.
Oan hồn trước mắt này khác với đám lúc trước, thân thể hắn ngưng tụ thành đã không còn là hư ảnh nữa mà không khác gì thật, đây tuyệt đối là bá chủ trong oan hồn.
- Cút ngay cho ta!
Lăng Tiếu vận khởi Bài Vân Chưởng, hiện ra Lam Diễm đốt tới oan hồn cường đại kia.
Nhưng sau khi ngọn lửa đánh qua, oan hồn kia lại biến mất không thấy đâu nữa.
- Đi đâu?
Mọi người đều nghi hoặc.
Lăng Tiếu dựa vào cảm ứng hơn người, lập tức quay đầu lại kinh hô:
- Nó ở sau lưng các ngươi, mau tránh ra!
Chỉ thấy oan hồn kia im lặng xuất hiện sau lưng mấy người, song đao chém ra đao ý vô cùng lăng lệ.
Độc Hạt Tử và Thải Hà Nguyệt tranh thủ thời gian thi triển chiêu thức cường đại cứng rắn ngăn cản.
Ầm ầm!
Hai người bị oan hồn đánh cho bay ngược ra ra xa, đều đồng thời phún ra máu tươi.
Oan hồn lập tức giết tới Huyền Diệu.
Huyền Diệu thần sắc đại biến, trong tay lập tức nhiều ra một thứ như tấm gương.
XÍU... UU!!
Huyền Diệu quán chú linh khí vào trong, một cổ hào quang thuần khiết vô bì chiếu về phía oan hồn kia.
Oan hồn cảm nhận được khí tức quang thuộc tính chán ghét kia, song đao liên tục chém ra đao ý vô cùng cường đại .
Huyền Diệu liên tục thúc giục thần quang chiếu về phía oan hồn kia, trong lúc nhất thời rõ ràng lại ngăn cản được nó.
Bất quá, hắn cũng tiêu hao rất lớn, thần sắc trở nên vô cùng trắng bệch .
Lúc này, Lăng Tiếu đã bảo vệ được Thải Hà Nguyệt và Độc Hạt Tử.
Lại nhìn về phía Huyền Diệu sắp chống không nổi nữa, hắn không thể không sử xuất ra lá bài tẩy của mình.
- Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!
Lăng Tiếu trầm giọng nói.
Tiếp theo, trên mi tâm hắn phát ra từng đợt tinh thần lực vô hình, tinh thần lực hóa ra vô số đao ảnh ông kích về phía oan hồn kia.
Oan hồn kia đã phá vỡ thần quang của Huyền Diệu, song đao đã chém về phía đầu Huyền Diệu.
Ngay một khắc này, đao mang vô hình vô ảnh liền cắt nát oan hồn
Ô ô!
Oan hồn không rõ ràng lắm bị trọng thương, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương .
Oan hồn này cũng thập phần cường đại, rõ ràng sau khi bị trọng thương còn có thể lại tụ họp lại chuẩn bị gầy dựng lại thân thể.
Nhưn một đám hỏa diễm màu xanh da trời đã triệt để luyện hóa nó giữa thiên địa.
Lúc này, Huyền Diệu vô lực ngã xuống từ không trung.
Lăng Tiếu vung tay lên, một cổ nhu lực nâng hắn lên, không cho hắn ngã xuống.
- Không chết chứ?
Lăng Tiếu kêu to nói.
- Không có... Không chết, chỉ là có chút thoát lực.
Huyền Diệu nằm trên mặt đất gian nan đáp.
- Không chết là tốt rồi, ta hộ pháp cho các ngươi, nhanh khôi phục lại đi.
Lăng Tiếu đáp, trong lòng hắn nghi hoặc:
- Cái gương nhỏ vừa rồi là đồ chơi gì, rõ ràng có thể hao hết linh lực của hắn, đừng nói là cao giai Linh Khí chứ? Lần sau nghĩ biện pháp bảo hắn lấy ra xem mới được.
Độc Hạt Tử và Thải Hà Nguyệt chỉ đỡ một kích của oan hồn tôn giai kia, hai người đều bị nội thương, Huyền Diệu thì tiêu hao quá độ, ba người đều cần phục dụng đan dược chữa thương.
Lăng Tiếu bố trí xuống cấm chế do Thiên Hỏa tạo thành, bảo hộ ba người vào trong, còn bản thân lại kêu gọi Ma Đế.
Đáng tiếc, vẫn không chút phản ứng.
Lăng Tiếu khoanh chân ngồi xuống, thần thức dò xét khắp bốn phía.
Hắn phát hiện chỗ này rõ ràng còn có rất nhiều oan hồn mạnh mẽ như vừa rồi tồn tại, đồng thời cũng cảm ứng được không ít khí tức sinh mệnh đang giảm bớt.