Lúc này, một đạo thanh âm tràn đầy uy nghiêm vang lên ở bên tai Lăng Tiếu:
- Tiểu tử, mới vừa rồi ngươi dùng là Thiên hỏa?
Thiên hỏa, ở trong truyền thuyết chỉ bất quá xuất hiện rải rác vài loại. Mỗi một loại thiên hỏa đều đối với bất kỳ một gã võ giả cường đại có lực hấp dẫn trí mạng, đối với Luyện dược sư mà nói càng thêm cực độ khát vọng.
Thiên Hỏa không chỉ có thể tăng cường lực chiến đấu của võ giả, đồng thời cũng là hỏa chủng luyện đan tốt nhất, có thể đề luyện ra đan dược có phẩm cấp càng cao hơn, tỉ lệ càng thêm tinh thuần.
Đan Trần Đạo đã thành danh mấy trăm năm, không chỉ là siêu cấp cao thủ Thiên Tôn giai, lại càng là Lục phẩm Luyện dược sư, là nhân vật thành danh kinh diễm đứng đầu nhất Nam Hoang.
Hắn trải qua thiên tân vạn khổ, đạp lên vô số núi cao, mới tìm kiếm rồi thu phục được một loại địa hỏa Hạt U hỏa diễm, là hỏa chủng đứng trước hàng 36 loại địa hỏa.
Thiên hỏa chỉ tồn tại trong truyền thuyết, địa hỏa cũng là thưa thớt hiếm thấy.
Hắn vốn cho là mình thuộc về chủng loại người may mắn nhất kia.
Nhưng mà khi hắn thấy một gã thanh niên bất quá 20 tuổi lại có Thiên hỏa trong truyền thuyết, điều này khiến cho hắn đố kỵ đến có chút điên cuồng.
Thiên hỏa loại dị bảo trong truyền thuyết này chỉ xứng với người mạnh nhất, chỉ xứng với Luyện dược sư xuất sắc như hắn, nó tại sao có thể để cho một gã đê cấp Vương giai giày xéo được?
Theo tiếng chất vấn vang lên, Lăng Tiếu bị ánh mắt của mọi người đều nhìn lại, ánh mắt kia tràn đầy vẻ nóng rực.
Lăng Tiếu trừng mắt lên nhìn hỏa sắc thân ảnh ở trên bầu trời không xa, mặc dù hắn rất chén ghét loại người vô lý chất vấn này, nhưng mà hắn vẫn là lấy lễ số căn bản đáp:
- Tiền bối ngươi là đang hỏi ta chăng?
- Không phải hỏi ngươi còn hỏi ai?
Đan Trần Đạo lạnh lùng nói.
Lăng Tiếu vuốt vuốt hỏa diễm hồi đáp:
- Đây là hỏa diễm bẩm sinh của ta, không phải là Thiên hảo gì cả.
Lăng Tiếu tự nhiên biết dr muốn đánh cái chủ ý gì, hắn đánh chết cũng không thừa nhân chính mình sử dụng chính là thiên hỏa, bằng không Đan Trần Đạo này chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Hừ, có phải là Thiên hỏa hay không, bổn tôn thủ một lần liền biết.
Đan Trần Đạo hé mắt hừ lạnh một tiếng, một ngón tay nhẹ nhàng gõ ra một đạo hạt sắc hỏa diễm hướng Lăng Tiếu bắn tới.
Tốc độ của hỏa diễm kia nhanh như thiểm điện, quả thực khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
- Phu quân (Thiếu gia) cẩn thận!
Thải Hà Nguyệt cùng Độc Hạt Tử đồng thời kinh hô.
Lúc các nàng muốn ra tay cứu viện đã muộn, hỏa diễm kia đã đốt tới trên người Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không có bất kỳ thời gian phản ứng nào, hạt sắc hỏa diễm đã đốt ở trên người của hắn.
Tư tư!
Hạt sắc hỏa diễm kia còn chưa có tổn thương tói da thịt của Lăng Tiếu, liền có một đạo lam sắc hỏa diễm hiện lên đi ra ngoài, đem hạt sắc hỏa diễm kia quấn quanh cắn nuốt sạch.
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào Đan Trần Đạo quát lên:
- Tiền bối ngươi làm cái gì vậy?
- Làm gì? Ngươi không phải nói hỏa diễm này của ngươi là bẩm sinh sao? Bổn tôn mới vừa rồi chỉ hướng ngươi thi triển địa hỏa, cho dù là Địa Hoàng dính vào cũng kho mà dập tắt, ngươi Vương giai nho nhỏ này hỏa diễm lại có thể đem nó cắn nuốt, nó không phải là thiên hỏa vậy là cái gì?
Đan Trần Đạo lạnh lùng nói, trong ánh mắt của hắn hiện lên tinh mang tham lam nồng đạm.
Lăng Tiếu biết bị Đan Trần Đạo thử một lần như vậy, bí mật chính mình người mang thiên hỏa chỉ sợ là giữ không được.
Hắn cùng với Đan Trần Đạo nhìn nhau đáp:
- Cho dù vãn bối sử dụng là thiên hỏa thì như thế nào? Chẳng lẽ tiền bối sẽ không để ý đến thân phận mà hạ thủ với một vãn bối như ta đây sao? Như thế chỉ sợ sẽ bị thế nhân nhạo báng.
Hắn chỉ có thể lấy lui làm tiến, để cho Đan Trần Đạo bận tâm đến danh tiếng, hi vọng hắn không có lập tức xuất thủ, bởi vì ở trong Cổ thành này có thể vẫn tông tại nguy hiểm không biết rõ.
- Ha ha, ngươi tiểu tử này cũng có mấy phần can đảm, lại dám nói chuyện với bổn tôn như thế.
Đan Trần Đạo lộ ra cuồng tiếu nói, tiếp theo trong con mắt bắn ra tinh mang nói:
- Thiên hỏa không nên thuộc về loại người yếu như ngươi, ngươi không xứng với nó, biết điều một chút dâng ra đây ta có thể tha chết cho ngươi, bằng không, đừng trách lão phu không khách khí.
Dứt lời, hắn một tay mở ra, trực tiếp lợi dụng linh khí đem Lăng Tiếu giam cầm lại.
- Buông phu quân ra!
Thải Hà Nguyệt trong lòng lo an nguy của Lăng Tiếu, đạo phất trong tay hóa xuất ra vô số kim sắc ti hướng về phía trước mặt Đan Trần Đạo quét đến.
Độc Hạt Tử cắn răng, một ngụm độc vụ từ trong miệng nàng phun ra ngoài, độc khí nồng đậm hướng Đan Trần Đạo hủ thực mà đi.
- Ánh sáng đom đóm, sang một bên cho ta, nếu không đừng trách bản tôn toàn bộ đưa các ngươi lên đường!
Đan Trần Đạo tay áo vung lên, một cái biển lửa đem chiêu thức của hai người trực tiếp bao phủ, một cỗ khí tràng vô cùng cường hãn đem hai người chấn bay ra thật xa.
Thực lực của Địa Hoàng cùng Thiên Tôn căn bản không phải là ở cùng một cái cấp bậc.
Lăng Tiếu cau mày quát lên:
- Lão gia hỏa thật nghĩ ngươi có thể ăn định ta rồi?
- Hừ, dám nói chuyện với bổn tôn như vậy, xem ra ngươi thật không muốn sống nữa rồi.
Đan Trần Đạo là người phương nào? Hắn là Luyện dược sư có phẩm cấp cao nhất cùng cường đại nhất ở Tây Bắc cùng Nam Vực.
Coi như là Ma Ảnh môn, Thần Đạo Minh hay là nhân vật thành danh thế hệ trước của Thất phẩm tông môn ở Tây Bắc cũng không dám nói chuyện với hắn như thế.
Người trẻ tuổi này lại không biết sống chết dám bất kính với hắn như thế, hắn vốn định giữ lại cho Lăng Tiếu một mạng, xem ra có thể miễn rồi.
Đang ở lúc Đan Trần Đạo muốn ra tay mạt sát Lăng Tiếu, một đạo thú ảnh cự đại xuất hiện ở trước người Lăng Tiếu, một đạo tiếng long ngâm ngất trời chấn triệt trường không.
Hống!
Người ở phụ cận đều bị một đạo tiếng long ngâm này chấn thành đầu óc choáng váng, tai ù mắt hoa, mấy tên võ giả có thực lực Vương giai lại càng trực tiếp bị chấn đến hộc máu.
Đan Trần Đạo đứng mũi chịu sào cũng không quá tốt, hắn và Hỏa Loan bị đẩy lui mấy chục thước, huyết dịch trong cơ thể đều sôi trào lên, Hỏa Loan kia lại càng phát ra tiếng tê minh chói tai, tựa hồ gặp được kình địch gì đó.
Một đạo lam sắc Giao Long dài mấy chục thước, long lân trong suốt lóng lánh kia, long trảo hung hãn sắc bén giống nhu ưng trảo kia, hai con mắt lớn như chuông đồng nở rộ ra cảm xúc thị huyết táo bạo.
Từng là một con Tử Giao Long Khâu đại ngốc đã không còn nữa rồi, thay vào đó là Giao Long có huyết mạch rất thuần khiết.
Người ở không xa nhìn thấy Giao Long hung hãn kia đều lộ ra thần sắc sợ hãi, trong lòng thầm hô:
- Hoàn hảo mới vừa rồi không có đánh cái chủ ý gì, tiểu tử này lại dám cùng Đan Trần Đạo hô hoán, thì ra là nhân gia còn có chỗ dựa như thế.
Đây tuyệt đối là Giao Long cường hãn Lục giai trở lên, đã có thể so với cường giả Thiên Tôn rồi.