Thần Khống Thiên Hạ

Chương 684

- Nếu được, thu hồi Thiên Cổ thần đỉnh này cũng coi như là giải quyết xong một cái tâm nguyện của Đại tế ti, chẳng qua là không biết vị lão bà bà này có thể hay không bỏ đi những thứ yêu thích, có lẽ để cho nàng cùng tới Cổ Tế thành thì tốt hơn.

Lăng Tiếu mang theo vẻ mặt thất vọng lẩm bẩm nói.

Tiếp theo tâm thần hắn chấn động, lại kinh hô:

- Nàng... nàng không có sinh mệnh khí tức, chẳng lẽ...

Đang ở lúc Lăng Tiếu suy đoán thân phận của lão ẩu, trong thức hải rốt cục truyền đến tiếng khí tức của Ma Đế:

- Thiếu gia... Thiếu gia nghe được không?

- Ma Đế ngươi ở đâu?

Lăng Tiếu nhìn quanh bốn phía một chút lại không phát hiện ra bóng dáng của Ma Đế.

- Thiếu gia, thân thể ta đã bị hủy, ngươi buông lỏng tinh thần để cho ta vào trong thức hải của ngươi rồi hãy nói.

Thanh âm của Ma Đế lộ ra vẻ dồn dập kinh hô.

Lăng Tiếu không sợ hãi Ma Đế dám ở trong thức hải của hắn làm loạn, lập tức buông lỏng tâm thần.

Tiếp theo một đạo linh hồn không nhìn thấy chui vào giữa mi tâm của Lăng Tiếu.

Ma Đế ở trong thức hải của Lăng Tiếu lại tạo thành một tấm mặt hắc vụ.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lăng Tiếu trịnh trọng hỏi.

Ma Đế nặng nề thở dài một ngụm nói:

- Lúc vào thành, lão nô cảm ứng đến ở chỗ tàn hồn ba động tương đối lớn này, cho nên chạy tới bên này, dọc theo đường đi gặp gỡ mấy cái oan hồn đã ngưng hình, thực lực của ta không đủ để cắn nuốt bọn họ, chỉ có thể hấp thu những tàn hồn bình thường kia, sau đó ta cảm thấy được cái lâu vũ này có chút cổ quái, không nhịn được liền tiến vào, không nghĩ tới ở chỗ này thiếu chút nữa bị lão yêu bà kia cắn nuốt sạch rồi.

- Lão yêu bà?

Lăng Tiếu không nhịn được hướng lão ẩu kia nhìn thoáng qua.

- Không sai, nàng cũng là một cái oan hồn, chỉ bất quá nàng cùng với oan hồn khác thì khác nhau rất lớn, oán khí của nàng đặc biệt nặng, hơn nữa còn lưu tại một tia ý thức trước khi chết, thực lực rất đáng sợ, ta đoán chừng nàng khi còn sống tuyệt đối cùng lão nô giống nhau là tồn tại Đế giai.

- Đế giai?

Lăng Tiếu hút một hơi khí lạnh nói.

- Không sai, một phương hắc mạc nơi này chính là một phương đại thế giới do nàng diễn biến, ở trong một phương đại thế giới này nàng mới là chúa tể thật sự, một khi nàng không thả chúng ta đi ra ngoài, chúng ta ai cũng đừng còn mạng.

Ma Đế hết sức thật tình nói.

Một phương đại thế giới là thần thông mà Đế giai cường giả mới có thể làm được.

Một phương tiểu thế giới của Đan Trần Đạo ở bên trong một phương đại thế giới này của nhân gia căn bản là không được đề cập tới.

- Vậy phải làm thế nào?

Lăng Tiếu nhíu mày nói.

- Chỉ có nàng biến mất, nếu không chúng ta căn bản không ra được.

Ma Đế đáp.

Lăng Tiếu còn muốn nói điều gì, lại thấy lão ẩu kia như một thân vu bà khẽ nâng lên hai tay, mười đốt ngón tay khô khốc đang chớp động.

Lăng Tiếu chỉ thấy ở chung quanh hắn lại xuất hiện chi chít độc vật, nhìn đến da gà của hắn đều nổi lên.

- Đây... Đúng như lời nói của Cuồng đạo nhân, nàng đang tế đỉnh!

Lăng Tiếu kinh ngạc nói.

Ma Đế từ bên cạnh nói:

- Nàng chẳng qua là hành động quán tính, có thể khi nàng còn sống thường xuyên làm loại chuyện tế đỉnh này, cho nên hiện tại nàng chẳng qua là tiến hành trong vô ý thức.

Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào những độc vật liên tục bò vào trong cái tiểu đỉnh kia, tựa hồ giống như không sợ chết chút nào, từng đợt cổ hương nồng đậm tràn ngập cả phương thế giới này.

Không bao lâu, ở bên trong đỉnh lại toát ra một con tiểu cổ trùng, con tiểu cổ trùng này kim quang thiểm thước, tròng mắt linh động, thoạt nhìn rất là khả ái, căn bản không đáng sợ như cổ trùng bình thường.

Nhưng mà chính là con kim sắc cổ trùng nho nhỏ này lại đem những độc vật kia từng con gặm sạch sẽ.

Lăng Tiếu bị một màn này khiến cho sợ ngây người:

- Vật nhỏ này lại mạnh mẽ như thế?

Những độc vật kia tiến vào phương thế giới này, thân hình đều biến thành nhỏ lại, nhưng mà nơi này không thiếu cường đại độc vật tam, tứ giai, cứ như vậy bị một con tiểu trùng một ngụm một con, hơn nữa bộ dạng còn không quá thỏa mãn, đây cũng quá có thể ăn đi?

Những con độc vật khác chưa bị ăn, tiến vào trong thần đỉnh cũng không tiếp tục đi ra nữa rồi.

Lăng Tiếu không hề nhìn lão ẩu cùng tiểu cổ trùng kia nữa, lần nữa đem ánh mắt nhìn đến những người tiến vào một phương thế giới hắc ám này.

Hắn phát hiện người tiến vào phương thế giới hắc ám này mỗi người đều phân tán ra, mọi người giống như chim sợ cành cong, toàn thân đều dâng lên vệ giáp tầng tầng thuộc tính, đem chính mình tầng tầng bảo hộ lên.

Đan Trần Đạo cũng không có diễn biến tiểu thế giới của mình, mà phục dụng chữa thương đan dược ngũ phẩm, nhân có hội khôi phục thương thế của mình rồi hãy nói.

- Bất kể Nam Thiên thành, trước giết chết lão gia hỏa ngươi rồi lại nói.

Trong mắt Lăng Tiếu hiện lên hung quang thản nhiên nói.

Đang ở lúc hắn muốn hướng Đan Trần Đạo không nhìn thấy mình đi tới, phương hắc mạc kia lại xuất hiện biến hóa, một cái hắc sắc cự chưởng hướng Đan Trần Đạo bắt tới.

Hắc vụ dính vào địa giai hỏa diễm của Đan Trần Đạo trong nháy mắt bị thiêu tới co rút lại mấy phần.

Địa giai hỏa diễm mặc dù so ra kém thiên hỏa, nhưng mà cũng là hỏa chủng hiếm thấy trên thế gian, hỏa thế tự nhiên có chỗ bất phàm.

Lão ẩu nhắm mắt giống như đã ngủ kia trừng mí mắ lên, lộ ra một tia kinh ngạc, tiếp theo lão vung tay lên, thân thể của Đan Trần Đạo không chịu khống chế hướng lão ẩu kia bay đi.

Đan Trần Đạo cố gắng kinh hô, thần sắc trở nên vô cùng bối rối, Ngũ Phương đỉnh trong tay càng không ngừng đánh ra liệt hỏa, nhưng mà hắn lại không biết mục tiêu rốt cuộc ở nơi nào, mà hỏa thế của liệt hỏa lại phát huy không ra được một phần mười uy lực.

Khi Đan Trần Đạo sắp đến trước mặt lão ẩu, lão ẩu phát ra một tiếng trường khiếu thê lương, móng tay lại dài ra vô hạn, trực tiếp phá vỡ phòng ngự của Đan Trần Đạo, đâm xuyên qua mi tâm của hắn.

Đan Trần Đạo thân vẫn, linh hồn từ trong thi thể tràn ra.

Lão ẩu kia há mồm khẽ hấp, linh hồn của Đan Trần Đạo hướng trong miệng nàng bay đi, cuối cùng vào hết bên trong miệng của nàng.

Một đời Tôn giai đại năng cư nhiên vô thanh vô tức chết đi như thế, hơn nữa ngay cả linh hồn cũng không có cơ hội chuyển sang kiếp khác.

Lăng Tiếu trừ kinh hãi vẫn là kinh hãi.

Thanh âm của Ma Đế ở trong thức hải của hắn vang lên:- Nếu có một ngày nàng cắn nuốt đầy đủ linh hồn, có lẽ có thể dùng một loại phương thức khác sống lại, chỉ bất quá sau khi đợi nàng chân chính sống lại, phương thiên địa này đã biến thành luyện ngục rồi.

- Nàng cùng với trạng thái của ngươi hản là không kém bao nhiêu đâu? Mới vừa rồi nàng làm sao không đem ngươi hấp thu?

Lăng Tiếu hòi.

Ma Đế đáp:

- Nàng cùng ta kém xa, nàng là oan hồn, vẻn vẹn chứa vài tia ý thức kiếp trước, căn bản không hiểu được cái gì là suy nghĩ, mà ta là linh hồn hoàn toàn, tuy nói năm đó bị thương nặng nhưng mà cũng không có ảnh hưởng đến tất cả toàn bộ ý thức cùng năng lực suy nghĩ của ta, ta có bí pháp ẩn giấu linh hồn ba động, đây mới khiến ta mới vừa rồi tránh được một kiếp.

Bình Luận (0)
Comment