Phải biết rằng thể chất như vậy là ngàn năm khó gặp, đối với con đường tu luyện càng thêm thuận lợi cường đại vượt hơn người thường không biết bao nhiêu lần. Loại thể chất này mặc kệ ở đại phái nào cũng sẽ trở thành đối tượng được xem trọng bồi dưỡng nhất.
Mà Lăng Tiếu biểu hiện tùy ý như thế, nếu để cho người khác biết được chỉ sợ sẽ bị hắn tức chết.
Nhưng tuy Tân Lập có được thể chất như vậy, nhưng kinh mạch hắn tiên thiên bế tắc cũng làm cho hắn không có biện pháp tu luyện, rơi vào trong tay người khác cũng chỉ trở thành người thường.
Nếu không phải có Lục Ông cảm ứng ra thể chất của hắn bất đồng, chỉ sợ chính Lăng Tiếu cũng đã xem nhầm.
Đồng thời muốn chữa trị kinh mạch của Tân Lập cũng chỉ có luyện dược sư phẩm cấp cao như Lăng Tiếu mới có thể làm được.
- Biểu ca còn không mau bái sư!
Tôn Tiểu Nam đứng một bên thúc giục, chỉ sợ Tân Lập bỏ qua cơ hội lần này. Nàng biết Tân Lập vì muốn tu luyện không biết đã nếm bao nhiêu đau khổ, khó được cơ hội lần này, đương nhiên không hi vọng hắn bỏ lỡ.
Tân Lập vừa định bò xuống giường, nhưng chợt do dự, nặng nề thở dài một hơi nói:
- Đa tạ ý tốt của ân nhân, tôi…từ nhỏ bị nhận định là không thể tu luyện.
Vừa rồi Tân Lập đã nghe Tôn Tiểu Nam nói qua Lăng Tiếu cùng Tàn Báo ít nhất là cường giả ngoài vương cấp, cao thủ như thế cho dù là ở trong gia tộc cũng là cấp bậc trưởng lão, người ta thu hắn làm đồ đệ hắn đương nhiên cao hứng, nhưng hắn nhất định phải đem tình huống của mình nói ra, miễn cho đến lúc đó khi nhận sư phụ lại bị trục xuất sư môn, thật sự là khó kham biết bao nhiêu!
- Tình huống của ngươi ta biết, nhưng nếu ngươi thật muốn bái ta làm sư, có lẽ ta có thể giúp ngươi giải quyết, hơn nữa khi ngươi tu luyện càng nhanh hơn nhiều.
Lăng Tiếu đáp.
- Thật…thật sự?
Tân Lập kinh hô một tiếng, lập tức từ trên giường gian nan bò xuống hướng Lăng Tiếu dập đầu mấy cái thật vang nói:
- Đồ nhi Tân Lập bái kiến sư phụ!
Lăng Tiếu dìu Tân Lập ngồi trở lên giường, thật hài lòng gật gật đầu nói:
- Tốt tốt…từ hôm nay trở đi ngươi là đồ đệ của Lăng Tiếu này, ai dám khi dễ ngươi, vi sư bóp nát trứng đản của hắn!
- Sư…sư phụ, trứng đản là cái gì?
Tôn Tiểu Nam vẻ mặt khó hiểu hỏi han.
Lăng Tiếu sực nhớ Tôn Tiểu Nam còn ở trong phòng, chợt đỏ mặt, hắn vì sao lại quên tiểu cô nương còn đang ở đây mà lại mở miệng nói bậy đâu.
- Trứng đản sao…là trứng chim đi.
Lăng Tiếu gian nan giải thích.
- Vậy người khác khi dễ biểu ca lại có liên quan gì tới trứng chim đây?
Tôn Tiểu Nam lại hỏi.
Trong lòng Lăng Tiếu thầm hô:
- Lỗi lỗi, bổn thiếu không thể dạy hư nhi đồng!
- Tiểu Nam, ngươi đi ra ngoài trước, ta có việc muốn nói với biểu ca ngươi.
Lăng Tiếu nói sang chuyện khác, hắn không thể giải thích vấn đề thâm ảo kia cho Tôn Tiểu Nam.
Chờ sau khi Tôn Tiểu Nam đi ra, Lăng Tiếu nghiêm mặt nói:
- Ngươi đã bái ta làm sư phụ, vi sư cho ngươi biết lai lịch của ta, miễn cho ngươi hối hận.
- Sư phụ đã cứu tính mạng của đồ nhi, lại chịu thu đồ nhi làm đồ đệ, cuộc đời này đồ nhi tuyệt không hối hận!
Tân Lập vang vang mạnh mẽ nói với Lăng Tiếu.
Hắn vốn là thiếu gia bị bỏ rơi của Tân gia, chịu đủ châm chọc lạnh lùng, đối với Tân gia đã nản chí ngã lòng, hiện tại Lăng Tiếu chẳng những cứu hắn còn chịu thu hắn làm đồ đệ, đáp ứng dạy võ cho hắn, hắn còn có điều gì mà không hài lòng đây?
- Ngươi có quyết tâm như vậy là tốt rồi.
Lăng Tiếu gật gật đầu, sau đó mới nói:
- Vi sư là đại đệ tử đời thứ sáu mươi tám của Mộc Kỳ phong bát phẩm tông môn Tử Thiên tông tây bắc, hiện tại ngươi bái ta làm sư phụ dĩ nhiên là đại đệ tử đời thứ sáu mươi chín, đợi ngày sau trở lại tông môn, vi sư sẽ cho ngươi đi bái kiến tông chủ cùng tổ sư, ngươi sẽ là đệ tử của Tử Thiên tông.
- Dạ, đệ tử ghi nhớ.
Tân Lập nghiêm túc đáp, trong lòng thầm nghĩ:
- Nguyên lai sư phụ đến từ tây bắc xa xôi.
- Ta nói cho ngươi biết, vi sư là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong tông môn, cũng là người mạnh nhất trong hàng đệ tử đời sáu mươi tám, ngươi bái ta làm sư phụ không thể bôi nhọ danh hào của vi sư, bằng không đừng trách vi sư không khách khí.
Lăng Tiếu thập phần tự tin nói.
Lời này tuy hống hách một chút, nhưng lời hắn nói cũng chính là sự thật.
Bên trong Tử Thiên tông, ngoại trừ thượng đại trưởng lão, chỉ trong vương cấp không ai là đối thủ của Lăng Tiếu, cho dù là trưởng lão vương cấp cao giai cũng không phải.
Chiến lực của Lăng Tiếu cũng không phải chuyện đùa giỡn.
Nếu cộng thêm những lá bài tẩy của hắn, cho dù gặp hoàng cấp hắn cũng không e ngại.
Tân Lập nghe xong lời nói của Lăng Tiếu, hai mắt hiện lên vẻ sùng bái đồng thời thật kiên định gật đầu nói:
- Đồ nhi cho dù chết cũng sẽ không làm sư phụ mất mặt.
Lăng Tiếu ân một tiếng lại nói:
- Ngươi đã bái ta làm sư phụ, vậy ngươi phải theo ta rời đi, hết thảy nơi này ngươi dứt bỏ được không?
Tân Lập do dự một chút nói:
- Sư phụ…có thể thu cả biểu muội làm đồ đệ hay không?
Lăng Tiếu nhìn lướt qua Tân Lập, Tân Lập có chút không dám nhìn thẳng vào Lăng Tiếu.
- Vi sư không có khả năng tùy tiện thu đồ đệ, nhưng chuyện của nàng ngươi không cần lo lắng, ngươi là đồ đệ của ta thì ta tự nhiên sẽ đem thân nhân của ngươi cùng nhau đón đi, không để ngươi lo lắng.
Lăng Tiếu đáp.
Hắn đã nghĩ ra phương pháp ổn định Tôn Tiểu Nam, bằng không hắn cũng lo lắng Tân Lập không thể chuyên tâm tu luyện.
Hắn không giống như một vài vị sư phụ khác, luôn ép buộc đệ tử bỏ qua thân tình tình yêu, đạt tới vô tình mới có thể tu luyện bất thế huyền công.
Đối với Lăng Tiếu mà nói một người hiểu được cảm ơn mới thích hợp tu võ.
Bởi vì yêu càng có thể làm người không ngừng vươn lên, bởi vì hắn cần bảo hộ người khác nên sẽ có khát vọng trở nên càng mạnh.
Tân Lập nghe được Lăng Tiếu khẳng định, liền yên lòng không dám tiếp tục nói yêu cầu gì.
- Chờ ngươi nghỉ ngơi hai ngày vi sư sẽ luyện chế đan dược cho ngươi, đem kinh mạch của ngươi trùng tố một lần, đến lúc đó ngươi không muốn mạnh mẽ cũng khó khăn.
Lăng Tiếu nói thêm một câu, sau đó rời khỏi phòng.
Tân Lập ngây người nhìn theo bóng lưng của Lăng Tiếu lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ sư phụ còn là một luyện dược sư hay sao?
Hắn nhìn thấy Lăng Tiếu chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, không ngờ đã có thực lực cường đại, lòng sùng bái của hắn đối với Lăng Tiếu càng thêm sâu sắc.
Hai ngày sau tổn thương của Tân Lập đã giảm đượt bảy tám phần.
Hắn phát hiện mình đã trở thành huyền giả, điều này làm cho hắn mừng rỡ như điên.
Lần đầu tiên Tân Lập cảm nhận được mình có lực lượng, điều này làm hắn khóc mãi suốt một canh giờ mới bình tĩnh lại.
- Cả đời này chỉ cho phép ngươi được khóc một lần, lần sau còn khóc thì đừng nói mình là đồ đệ của ta, nhớ kỹ nam nhân đổ máu không rơi lệ, nhớ ngày xưa vi sư cũng là thiếu gia bị gia tộc bỏ rơi, về sau vẫn là người xuất sắc nhất, nhớ kỹ nhất định phải có một trái tim vĩnh viễn không buông bỏ mới có thể luôn tinh tiến dũng mãnh, cường đại không thôi.
Lăng Tiếu vỗ vai Tân Lập cổ vũ nói.