Thiếu niên ăn mặc hoa lệ, bên hông đeo bội kiếm, thần sắc khinh thường cùng ngạo mạn.
Trong lòng hắn đang ôm một nữ tử, sau lưng có vài người đi theo, trên mặt đều lộ vẻ cười lạnh, tựa hồ đã có thói quen hung hăng càn quấy như chủ tử của mình.
Thiếu niên kia tên là Tân Kiếm, là con cháu trực hệ như Tân Lập, nhưng phụ thân Tân Kiếm cường thế hơn vị phụ thân đã mất tích của Tân Lập rất nhiều, ở trong nhà đảm nhiệm vị trí bát chấp sự, gia gia của hắn lại là tứ trưởng lão trong tộc, vì vậy Tân Kiếm là một ăn chơi trác táng điển hình.
Trước kia Tân Lập từng bị Tân Kiếm khi dễ cười nhạo không ít lần.
Tân Lập siết chặt hai tay, ánh mắt lóe lên lửa giận nồng đậm, thần sắc xanh mét nói:
- Không cần thập ngũ đệ lo lắng!
Tân Lập hồi tưởng lại từng màn bị Tân Kiếm lăng nhục trước kia, quả thật chỉ hận không thể lập tức tiến lên đánh Tân Kiếm thành đầu heo.
Nhưng hắn biết hiện tại mình chưa có thực lực này, chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn tin tưởng ngày này sẽ không quá xa.
- Ha ha…gọi ngươi một tiếng thập tam ca là xem trọng ngươi, ngươi lại dám gọi ta là thập ngũ đệ, mẹ nó, gọi thập ngũ thiếu gia, bổn thiếu tiếp tục thưởng ngươi chút kim tử thế nào?
Tân Kiếm cười khẩy nói.
- Thập ngũ đệ, ngươi vĩnh viễn chỉ là một tiểu nhân mà thôi.
Tân Lập bình phục lại nỗi lòng nói.
Hắn chợt nhớ tới bây giờ mình không còn là một mình, sau lưng hắn vẫn còn một người sư phụ đâu.
Lăng Tiếu dùng thuật truyền âm nói cho hắn không cần phải sợ hãi, bất cứ chuyện gì cũng chống đỡ cho hắn.
Lăng Tiếu vừa mới làm sư phụ người khác, sao có thể để cho đồ đệ bị khi dễ, huống chi còn là một tiểu thí hài khi dễ.
Tân Kiếm thoáng lặng người, hắn hoàn toàn không nghĩ tới thập tam ca trước kia khi bị hắn khi dễ ngay cái rắm cũng không dám phóng bây giờ lại dám nói chuyện kiểu như vậy với hắn.
Tân Kiếm còn chưa mở miệng, nữ tử đang dựa trong lòng hắn đã trừng mắt liếc nhìn Tôn Tiểu Nam đứng cạnh Tân Lập, tiếp theo nũng nịu nói:
- Thiếu gia, ta nghĩ muốn nữ nhân kia làm nha đầu rửa chân cho ta.
Tân Kiếm phục hồi lại tinh thần, nhìn Tôn Tiểu Nam, ánh mắt sáng ngời, trong lòng thầm nhủ:
- Nữ nhân này thật được ah, không nghĩ tới tên phế vật kia có thể tìm được lão bà xinh đẹp như vậy, nhưng mà hắc hắc…
Tiếp theo Tân Kiếm âm hiểm cười nói:
- Ý kiến hay, thập tam ca, ngươi không để ý đem nha đầu kia hiến cho ta đi, nhưng thập ngũ thiếu này cũng không thích chiếm tiện nghi của người ta, cho ngươi năm mươi kim tử cũng không ít phải không?
- Thứ tặc não mắt chuột thật đáng ghét, biểu ca, chúng ta đi!
Tôn Tiểu Nam mắng.
Tân Kiếm bị hình dáng của Tôn Tiểu Nam mê hoặc, trong lòng thầm hô:
- Nữ nhân này đúng là yêu tinh, bổn thiếu muốn định rồi.
Tân Kiếm thấy người muốn đi, lập tức phất phất tay, người hầu sau lưng nháy mắt vây quanh Tân Lập cùng Tôn Tiểu Nam.
Lúc này Tân Kiếm cũng thoáng nhìn qua Lăng Tiếu cùng Tàn Báo đứng bên cạnh, khó chịu trừng mắt liếc hai người nói:
- Cẩu thối tử chỗ nào tới còn không mau tránh ra, dám cản trở Tân thiếu làm việc, muốn ăn đòn ah!
Tân Kiếm xem hai người Lăng Tiếu là người đi đường, lập tức mang ra thân phận muốn đem hai người dọa chạy.
Ở Nam Đan thành người dám chọc giận Tân gia còn chưa xuất hiện bao giờ đâu.
- Hỗn đản, thập ngũ đệ ngươi cút ngay cho ta, đó là sư phụ ta!
Tân Lập kêu lên.
Tuy hắn biết thực lực sư phụ không tệ, nhưng so sánh với đại gia tộc khẳng định không đủ xem.
Nhưng dưới tình thế cấp bách hắn kêu lên thanh âm ngược lại làm Tân Kiếm nổi lên hứng thú.
- Ha ha, phế vật như ngươi cũng có người thu làm đồ đệ, xem ra sư phụ của ngươi cũng là phế…
Tân Kiếm liếc mắt nhìn Lăng Tiếu cùng Tàn Báo cực độ khinh thường cười khẩy nói.
Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong đã vang lên một thanh âm “ba”, khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng, răng cửa không cánh mà bay.
- Ah!
Tân Kiếm đứng nguyên tại chỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết.
Nữ nhân trong lòng hắn cùng nhóm người hầu đều trợn tròn mắt.
Bọn hắn đều không phát hiện có người động thủ, nhưng Tân Kiếm lại bị nếm một cái tát nặng nề, còn bị đánh thảm tới như vậy.
- Thiếu gia ngươi thế nào?
Nữ nhân kia sợ hãi rụt rè hỏi.
Đám người hầu cũng nhanh chóng vây quanh hỏi:
- Thiếu gia không sao chứ?
- Ai…con mẹ nó ai đánh ta, đám thùng cơm các ngươi không thấy bổn thiếu bị đánh sao? Ô ô…
Tân Kiếm bụm mặt khóc nói.
Hắn được nuông chiều từ nhỏ, đây là lần đầu tien bị người đánh thảm như vậy đâu.
Hắn còn chưa dứt tiếng khóc liền nghe một thanh âm “ba” vang lên, mặt bên kia của hắn bị quất ngược một cái, lại tràn ra ngụm máu tươi.
Kỳ quái chính là với lực đánh này Tân Kiếm phải té ngã mới đúng, nhưng hắn vẫn bị đinh nguyên tại chỗ, thân hình bị đánh lại không dao động, nhưng trên mặt đỏ bừng khó xem, máu tươi chảy đầm đìa.
Lúc này đám người hầu của hắn cũng đã biết gặp phải cao nhân.
Trong đó một gã linh sư trung giai nhìn quanh bốn phía kêu lên:
- Ai dám đánh thiếu gia nhà ta, tốt nhất đi ra, bằng không chờ gia trưởng nhà ta tới đây, ngươi chỉ có chết…
Tên linh sư trung giai còn chưa nói xong, lại vang một tiếng “ba”, cả người bị tát bay hơn mười thước, sống chết không rõ.
Tân Kiếm cùng đám người hầu bị dọa đến thần sắc tái nhợt, bọn hắn biết được lần này mình khẳng định đá trúng tấm sắt.
- Cầu…cầu xin đại nhân tha mạng…ta là Tân gia thập ngũ thiếu, cha ta là bát chấp sự Tân gia, gia gia của ta là Tân gia tứ trưởng lão…
Tân Kiếm bị dọa đến mức đem cả danh hào tổ tông mang ra ngoài.
Hắn không cầu xin không được, đây chính là tai nạn chết người.
Tân Lập cùng Tôn Tiểu Nam nhìn thấy Tân Kiếm bị đánh thành như vậy, trong lòng vô cùng sảng khoái.
- Tân Lập, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đi qua giáo huấn hắn!
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
- Sư…sư phụ…
Tân Lập có chút khó hiểu nhìn Lăng Tiếu, trong lòng nghi hoặc:
- Chẳng lẽ vừa rồi là sư phụ ra tay?
- Bây giờ hắn đứng nơi đó tùy tiện ngươi đánh, cho dù đánh chết vi sư cũng làm chủ cho ngươi.
Lăng Tiếu âm trầm nói.
Đúng vậy, vừa rồi chính do hắn ra tay giáo huấn Tân Kiếm.
Lại con cháu ăn chơi trác táng luôn cho là đúng này Lăng Tiếu luôn chướng mắt, làm cho hắn nhớ lại Lăng Duệ ở Vẫn Thạch thành, hắn nhất định phải đem tâm ma của Tân Lập thu dọn sạch, bằng không sẽ ảnh hưởng ngày sau tu hành.
- Là…là hắn, nhất định là hắn đánh ta, các ngươi đi lên giết hắn!
Tân Kiếm tỉnh ngộ, lúc này kêu to lên.
Hắn tựa hồ không nhớ rõ người hầu tu vi linh sư trung giai vừa rồi bị đánh bay ra ngoài.
Không ngờ còn dám tuyên bố muốn giết Lăng Tiếu, quả nhiên là bị tức váng đầu.
Tân Kiếm bị tức váng đầu, nhưng nhóm người hầu cũng không choáng váng thôi!
Bọn hắn vẫn còn nhớ rõ vừa rồi bị ai đánh bay ra xa đâu.
Nhưng thiếu gia đã lên tiếng, bọn hắn không tỏ vẻ thì không được.
Lại một linh sư trung giai đứng ra yếu ớt nói:
- Ngươi…ngươi mau tới đây bồi tội với thiếu gia chúng ta…bằng không…bằng không Tân gia sẽ không bỏ qua ngươi.