Trần Văn Vũ bất đắc dĩ chỉ có thể tìm đến sư phó hoặc phong chủ bẩm báo việc này, hi vọng bọn hắn có thể ra mặt cứu Cát Bối Hân về, bằng không nếu Cát Bối Hân xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ nổi điên mất.
Mộc Hòe và Mộc Ân nghe Trần Văn Vũ nói xong liền giận dữ.
Nhất là Mộc Hòe mắng to:
- Mẹ nó súc sinh Trọng Kiếm Môn, ta không róc xương lóc thịt hắn không được!
Cha của Cát Bối Hân trước kia cũng là đệ tử đắc ý của Mộc Hòe, tuy rằng mất tích nhiều năm, nhưng phân tình thầy trò vẫn còn, còn nữa Cát Bối Hân cũng là người Lăng Tiếu đặc biệt nhờ hắn chiếu cố. Không nghĩ tới La Bá Thiên của Trọng Kiếm Môn rõ ràng lại tùy ý làm bậy như vậy.
Đến Tử Thiên Tông cầu hôn thì cũng thôi đi, rõ ràng còn đến Mộc Kỳ Phong hắn bắt người, quả thực khiến lửa giận vừa nguôi của hắn lại nổi lên, lửa giận lần này so với trước kia càng đậm đặc hơn.
Mộc Hòe sau khi mắng một tiếng liền không để ý đến người trong đại điện lập tức bay ra ngoài.
- Mộc sư huynh đừng xúc động.
Vân Hùng vội vàng kêu lên.
Đáng tiếc, Mộc Hòe đã là lửa giận công tâm, cũng không nghe hắn nói.
Mộc Ân nói với Vân Hùng nói:
- Tông chủ, nếu không giải quyết thỏa đáng việc này, ta và sư đệ ta tình nguyện tự trục tông môn.
Mộc Ân và Mộc Hòe từ trước đến nay đều cùng tiến thối, lúc này sau khi biểu thị lập trường liền đuổi theo Mộc Hòe bay ra ngoài.
- Tiêu trưởng lão cái này...
Vân Hùng bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn về phía Tiêu Tùng Lâm.
- Mặc kệ ai dám ở trong tông môn gây chuyện, cũng cần khiến hắn trả giá thật nhiều!
Tiêu Tùng Lâm mắt hiện lệ mang, sâu kín nói một câu, sau đó nói với Ngô Hữu Lai và Ngô Hữu Khứ:
- Hai vị sư đệ nghĩ như thế nào?
Ngô Hữu Lai và Ngô Hữu Khứ sau khi liếc nhau một cái liền khẽ gật đầu nói:
- Liên quan đến mặt mũi tông môn, chúng ta nghe Tiêu sư huynh!
Dứt lời, Tiêu Tùng Lâm mang theo hai huynh đệ Ngô Hữu Lai, Ngô Hữu Khứ đuổi theo Mộc Hòe và Mộc Ân.
Vân Hùng thở dài một hơi, hắn biết rõ việc này có chút khó giải quyết, trong nội tâm thầm mắng La Bá Thiên thực không phải thứ gì tốt! Rõ ràng dám ở trong Tử Thiên Tông cưỡng ép bắt người, rõ ràng là không để Tử Thiên Tông vào mắt a!
Đồng thời lại nghĩ tới nữ nhi của mình phải gả cho loại người ngạo mạn vọng cuồng thế này, trong nội tâm ẩn ẩn đau nhức.
Bất quá, vì tương lai tông môn, hắn chỉ có thể cắn răng kiên định quyết tâm trước kia.
Ngoài việc Trọng Kiếm Môn đưa đến đồ khiến hắn khó có thể kháng cự ra, còn có một hứa hẹn người khác không biết, mới khiến cho hắn không chút do dự ủng hộ thông gia lần này
...
Ở trên Tử Thiên Phong của Tử Thiên Tông, trong một nhã các, nơi này là trụ sợ Tử Thiên Tông dùng để chiêu đãi ngoại tân.
Một gã trẻ tuổi lưng đeo cự kiếm treo nụ cười nhạt nhìn xem cô gái tuyệt sắc nằm trên mặt đất
Người trẻ tuổi này đúng là La Bá Thiên của Trọng Kiếm Môn, cao giai Vương cấp 30 tuổi.
Hắn có thể có được thành tựu như giờ, ngoại trừ thiên phú bản thân hơn người ra, cũng không thoát khỏi sự ủng hộ từ tông môn, càng quan trọng hơn là hắn chính là quan môn đệ tử của thái thượng trưởng lão Trọng Kiếm Môn. Ở trong Trọng Kiếm Môn có địa vị cao cả, được coi là người nối nghiệp tông chủ.
Hắn còn là thân sinh đại ca của v bị Lăng Tiếu chém giết trong Bí Cảnh.
Thiếu nữ kia đúng là Cát Bối Hân.
Nhiều ngày không gặp, chỉ thấy nàng lộ ra càng thêm xinh đẹp, ngũ quan như điêu khắc, da thịt phấn nộn tựa hồ như chảy ra nước, thể cốt uyển chuyển như xà càng hấp dẫn động lòng người.
Giờ phút này, nàng chau mày, thần sắc phẫn nộ nói không nên lời, bộ dạng cực kỳ tức giận.
- Ta nghe người ta gọi ngươi là Hân sư muội, ta cũng gọi ngươi thế đi.
La Bá Thiên đối với vẻ phẫn nộ của Cát Bối Hân làm như không thấy, uống một chén rượu, nói với Cát Bối Hân một câu, lại nói tiếp:
- Đánh một bản cho ta nghe đi, ta thích cầm kỹ của ngươi, trở về làm thị nữ cho ta, cả đời này ngươi cũng không phải buồn nữa.
- Ta cho dù chết, cũng sẽ không khuất phục ngươi
Cát Bối Hân cắn hàm răng nói.
Nàng bị La Bá Thiên phong bế đan điền, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nằm trên đất như thế.
- Ha ha, đủ bướng bỉnh, bất quá... Ta thích.
La Bá Thiên cười nhạt, tiếp theo muốn nói gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ngoài cửa.
Lúc này, một lão giả từ ngoài phòng đi đến nói:
- Thiếu chủ, có không ít người tới, xem ra là trưởng lão của Tử Thiên Tông đã tới.
La Bá Thiên lắc nhẹ tay một cái, treo dáng cười thong dong nói:
- Ta biết rõ, không có chuyện gì đâu, ta đang muốn nói chuyện với bọn họ đây.
Lúc này, một thanh âm như sấm sét giữa trời quang ở bên ngoài vang lên:
- Súc sinh Trọng Kiếm Môn đi ra cho ta!
Nghe xong tiếng hô này, La Bá Thiên liền đứng lên, một chưởng chấn vỡ cái bàn bên cạnh:
- Thật can đảm, rõ ràng dám mắng ta, không chém không được.
La Bá Thiên nhanh chóng từ trong nhà bay ra ngoài, lão giả phía sau hắn cũng đi theo.
Người vừa mắng chửi kia chính là Mộc Hòe chạy tới từ Mộc Kỳ Phong.
Mộc Ân sau đó cũng chạy tới cạnh hắn.
- Lão cẩu có giỏi lặp lại lần nữa, cho dù ở trong Tử Thiên Tông cũng tất phải chém ngươi!
La Bá Thiên bay lên trên không, chỉ vào Mộc Hòe mắng.
- Ngươi tên tiểu súc sanh này, rõ ràng đến Mộc Kỳ Phong ta bắt người, hiện giờ còn dám làm càn như thế, xem lão phu hảo hảo giáo huấn tên tiểu bối không ra gì như ngươi.
Mộc Hòe quát to một tiếng, một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện trong tay.
Thanh Thanh Vân Kiếm này vẫn luôn là phối kiếm của Mộc Hòe, hắn đã từng muốn đưa cho Lăng Tiếu, nhưng Lăng Tiếu lại không cần.
Mộc Hòe cầm Thanh Vân Kiếm nơi tay, thân thể lập tức biến mất giữa không trung, lộ ra cực kỳ quỷ dị.
- Thiếu chủ, hắn ở sau lưng ngươi!
Lão giả đi cùng La Bá Thiên nhàn nhạt nhắc nhở.
La Bá Thiên lộ ra dáng cười thong dong, Cự Kiếm lập tức ra khỏi vỏ.
Chỉ thấy hắn quay người nặng nề chém xuống.
Đinh đương!
Chỗ kia rõ ràng sinh ra hỏa hoa cường đại, thân thể Mộc Hòe tùy theo xuất hiện, mà Thanh Vân Kiếm trong tay hắn rõ ràng xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, rất hiển nhiên chuôi Cự Kiếm của người ta cao giai hơn Thanh Vân Kiếm tứ giai trung giai của hắn nhiều.
Sau một kích, Mộc Hòe rõ ràng lần nữa biến mất.
Sau một khắc, xuất hiện lần nữa ở bên trái La Bá Thiên, Thanh Vân Kiếm như xà đâm về phía bụng hắn.
La Bá Thiên coi như rất cao minh, lần này không cần lão giả nhắc nhở, vẫn có thể lập tức ngăn lại một kích trí mạng kia.
Nhưng Mộc Hòe kích thứ hai không trúng, thân hình lại biến mất.
Lúc lần thứ ba hắn xuất hiện, lại từ đỉnh đầu La Bá Thiên xuyên thẳng xuống.
La Bá Thiên sớm có chuẩn bị, luân khởi Cự Kiếm đánh ra một mặt hào quang màu vàng đất.
Hào quang như thuẫn, ngăn Thanh Vân Kiếm lại, nhưng Thanh Vân Kiếm kiếm thế vẫn không dừng.
- Có chút ý tứ, bất quá còn chưa đủ nhìn.
La Bá Thiên nhàn nhạt nói một tiếng, một thân khí thế tăng mạnh.